Chương 1704: Diệp Mạn Ni không ngờ Trang Noãn Noãn lại biết chuyện này sớm như vậy, cô ta chỉ đành phải nói: “Cô chắc chắn đây là lời bài hát của cô sao? Đây là bài hát mới tôi cùng Lâm Thiến sáng tác, có phải cô ghen tị vì chúng tôi lại được nỗi tiếng không?” Diệp Mạn Ni cười lạnh chế nhạo. Cho dù trong lòng cô ta có quỷ thì cô ta cũng không muốn tỏ ra yêu đuối trước mặt Trang Noãn Noãn. Trang Noãn Noãn không ngờ thái độ của Diệp Mạn Ni lại như thế này. Cô nghiền răng nói bài hát này chính là do tôi tự viết, mặc dù tôi không cậu lấy nó từ đâu ra, nhưng mà tôi yêu cầu các cậu phải dừng việc biểu diễn hai bài hát này lại. Hơn nữa, phải thừa nhận sai lầm và xin lỗi tôi.” Diệp Mạn Ni tiếp tục chống chế: “Trang Noãn Noãn, cô cứ nhất định phải gây phiền phức cho chúng tôi sao hả? Trước đây chúng tôi bắt nạt cô, chúng tôi cũng đã phải trả giá rồi. Bây giờ, chúng tôi khó khăn lắm cuối cùng mới trở lại được, cô lại nhìn không vừa mắt rồi, cô ghen tị rồi chứ gì?” “Cậu và Lâm Thiền tốt nhát là nên dừng việc sử dụng lời bài hát của tôi lại đi, và xin lỗi vì sai lầm của các cậu đi. Nếu không, tôi sẽ điều tra kĩ chuyện này, để cho các cậu nỗi tiếng thêm một lần nữa.” Giọng của Trang Noãn Noãn không hề dễ nói chuyện như trước. Sắc mặt Diệp Mạn Ni hơi thay đổi: “Tuỳ cô!” Nói xong cô ta lập tức cúp điện thoại, trở lại vị trí của mình, nhắc rượu lên một ngụm uống cạn. Cô ta muốn mượn rượu để củng có thêm dũng khí, nhưng giọng điệu vừa rồi của Trang Noãn Noãn khiến cô ta có chút lo lắng. Trang Noãn Noãn bây giờ có Kiều Mộ Trạch làm chỗ dựa, không dễ chọc vào. Trang Noãn Noãn vì chuyện này mà tức giận cả một đêm, đến ba giờ sáng cô mới mê man ngủ quên đi, nhưng cô sẽ không buông tha cho chuyện này đâu. Mỗi câu trong lời bài hát đều thể hiện tình yêu của cô dành cho Kiều Mộ Trạch, nếu để Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến hát nó thì cô sẽ vô cùng khó chịu. Sáng sớm, Trang Noãn Noãn nghe tháy tiếng bà ngoại gọi mình xuống ăn sáng, cô nghĩ chắc là bà ngoại đã làm xong bữa sáng cả rồi. Để không làm bà ngoại thất vọng, cô vẫn có mở mắt ra dù vẫn còn rất buồn ngủ. Một đôi mắt trong veo, vào lúc này, lại đầy tia máu đỏ ửng, tất cả là do thức đêm mà ra. Lúc Trang Noãn Noãn ăn sáng, cô lại tìm kiếm thông tin của hai người Diệp Mạn Ni, y như rằng, nhờ có hai ca khúc này mà độ nỗi tiếng của họ đã tăng lên rất nhiều. Thành quả của mình bị ăn trộm như thế này, cô không thể nuốt trôi cơn tức này được, ăn sáng xong cô liền gọi điện cho Chu Đào. “Chu tổng, anh có xem video của Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến trong show tạp kĩ tối qua không?” *Có xem, họ hát bài hát mới, độ nỏi tiếng của họ đã tăng lên rất nhiều.” Chu Đào đáp lại. “Lời của hai bài hát mà họ hát là lời của tôi. Tôi không biết họ đã lấy lời của tôi từ khi nào để sáng tác ca khúc, bây giờ đã trở thành bài hát mới của họ.” Trang Noãn Noãn cay đắng nói. “Cái gì? Cô là người sáng tác ra lời hai bài hát đó sao?” Chu Đào cũng rất sốc. “Đúng vậy, là do tôi viết, nó vẫn luôn được lưu trữ trong máy tính của tôi. Tôi không biết họ đã động đến máy tính của tôi khi nào.” Trang Noãn Noãn bắt lực thở dài. “Nếu như vậy thì chúng tôi phải bảo vệ quyền lợi của cô trong chuyện này, Noãn Noãn, cô có chắc lời bài hát của hai bài hát là do cô tự mình sáng tác không?” Chu Đào hỏi lại cô lần nữa cho chắc. “Phải, đó là do tôi sáng tác tôi.” Trang Noãn Noãn xác nhận. Chu Đào lúc này đương nhiên vẫn ủng hộ cho Trang Noãn Noãn, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến đều đã chấm dứt hợp đồng với công ty của anh, họ không còn là ca sĩ thuộc về công ty của anh nữa. “Được, tôi sẽ tìm bọn họ nói chuyện trước, xem họ có thể xin lỗi và thừa nhận lỗi của mình không.” Chu Đào an ủi cô nói. “Được! Vậy thì để anh ra mặt trước vậy!” Trang Noãn Noãn gật đầu đồng ý. Sau khi Chu Đào cúp điện thoại của Trang Noãn Noãn, anh lập tức gọi cho Diệp Mạn Ni. Diệp Mạn Ni không dám không nhận điện thoại của anh, bởi vì Chu Đào dù sao cũng từng là ông chủ của cô ta, cô ta không thể đắc tội anh được. “Alo! Chu tổng, sao anh lại có thời gian gọi cho tôi thế này?” Diệp Mạn Ni nhiệt tình hỏi. “Mạn Nị, trong chương trình tối hôm qua cô và Lâm Thiền đã hát bài hát mới, lời bài hát có phải là do các cô ăn cắp của Noãn Noãn không?” Chu Đào hỏi thẳng. “Chu tổng, làm sao có thể chứ? Đây là do chúng tôi mời người viết đấy! Trang Noãn Noãn chỉ là ghen tị với việc chúng tôi lại lần nữa nồi tiếng mà thôi.” Sao Diệp Mạn Ni có thể thừa nhận được chứ?