Ngay sau đó, Diệp Mạn Ni nhận được cuộc gọi từ Lâm Thiền, cô ta tất nhiên là cũng nhận được đơn truy tố này. “Chuyện gì vậy chứ? Trang Noãn Noãn sao lại quá đáng đến vậy, còn muốn kiện chúng ta?” Lâm Thiền tức chết đi được, cô ta cảm thấy với quan hệ đã từng hợp tác qua Trang Noãn Noãn sẽ không làm điều này. Tuy nhiên, họ lại không nghĩ đến rằng Trang Noãn Noãn chưa hề xâm phạm đến họ một chút nào, từ đầu đến cuối chỉ có hai người bọn họ bắt nạt một mình cô. Bắt kể là khi thành lập nhóm trước đây hay bây giờ, Trang Noãn Noãn đêu là người bị hại. “Làm sao bây giờ? Chúng lẽ chúng ta thật sự sẽ thành bị cáo sao? Chúng ta có thể cùng cô ta thương lượng xem xem, bảo cô ta đừng làm vậy được không?” “Cô ta không có bằng chứng, làm sao có thể kiện chúng ta được? Tôi nghĩ cô ta chỉ đang hù dọa chúng ta thôi. Mặc kệ cô ta đi!” Diệp Mạn Ni không tin rằng Trang Noãn Noãn có thể đưa ra bằng chứng để kiện họ. “Nhưng mà…” “A Thiến, chúng ta cuối cùng cũng lại nổi tiếng rồi, còn phải sợ cô ta sao? Chúng ta cứ đến toà án xem xem, ai sợ ai chứ!” Diệp Mạn Ni tự tin nói. Lâm Thiến bình thường đều nghe theo ý kiến của Diệp Mạn Ni, lúc này cô ta cũng đang tận hưởng vinh quang do danh vọng mang lại, đương nhiên cô ta không muồn từ bỏ sự nồi tiếng mà cuối cùng đã lấy lại được. “Vậy được! Vậy chúng ta cứ không để ý đến sao?” “Không, không phải trên đó viết cô ta yêu cầu chúng ta chiều mai ra tòa sao? Vậy thì chúng ta đi xem! Xem cô ta rốt cuộc đang giở trò gì.” “Được! Vậy thì đợi đến ngày mai vậy.” Trang Noãn Noãn đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi từ Kiều Mộ Trạch nói rằng đã gửi đơn triệu tập hai người Diệp Mạn Ni rồi, một phiên tòa sẽ được tổ chức vào chiều mai để giải quyết chuyện này. Trang Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm, cô đã chịu đựng Diệp Mạn Ni rất lâu rồi, lần này cô sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ nữa. Trong sân bay quốc tế, Lam Thiên Hạo đưa Lam Sơ Niệm đến đón Y Cảnh Long đã về nước, trợ lý của Y Cảnh Long đang đẩy hành lý cho ông, vẻ mặt ông giừo đây trở nên bình tĩnh hơn, trông có vẻ như tinh thần ông đã thư thái hơn nhiều. “Ba!” Lam Sơ Niệm bước tới và quàng lấy cánh tay ông. “Hai đứa đợi lâu rồi nhỉ?” Y Cảnh Long vươn tay ra vuốt ve gáy Lam Sơ Niệm, trong mắt tràn đầy yêu thương. “Dạ! Tụi con ngồi trong quán cà phê đợi ba đấy!” Lam Sơ Niệm cười nói. Lam Thiên Hạo bước tới gọi một tiếng: “Bác trai.” ` Cảnh Long gật đầu, nói với họ: “Đi thôi!” “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, hay là chúng ta đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố để ăn trưa đi! Vừa hay là ba mẹ cháu cũng đang ở đó.” Lam Thiên Hạo nói “Được! Vậy thì cùng nhau tụ tập một chút đi!” Y Cảnh Long cười gật đầu. Ngồi trong xe, Lam Thiên Hạo để hai ba con ngồi chung một xe, anh ngồi trên xe của trợ lý lái. “Ba, ba ở nước ngoài như thế nào ạ?” “Ba đã đi rất nhiều nơi mà trước đây ba đã cùng mẹ con đi qua, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều” Y Cảnh Long thở phào một hơi, ánh nhìn của ông rơi lên mặt cô nói: “Sơ Niệm, con nói thật với ba đi, có phải con thích Thiên Hạo không?” Lam Sơ Niệm thấy ba mình hỏi thẳng như vậy, cô ngượng ngùng gật đầu: “Dạ thích!” “Các trưởng bối bên nhà họ Lam có đồng ý cho các con ở bên nhau không?” Y Cảnh Long lo lắng hỏi. “Bọn họ đều đồng ý, chỉ là chúng con vẫn chưa công khai với bên ngoài thôi.” Lam Sơ Niệm lại hồi đáp. Y Cảnh Long hài lòng nhìn cô: “Vậy thì tốt, có Thiên Hạo chăm sóc con ba cũng yên tâm.” “Ba, con muốn đổi tên, muốn sớm chuyển đến ở với ba.” “Được! Ba sẽ lên tìm người bên truyền thông công ba mối quan hệ của chúng ta, để con và Thiên Hạo được ở bên nhau mà không bị quá nhiều người chất vấn.” “Dạ! Con cảm ơn ba.” Lam Sơ Niệm dựa vào vai ông. Tại một nhà hàng ở trung tâm thành phố, ba mẹ Lam đã đợi ở đó, nhưng không có Lam Thiên Thần ở đó, vì anh đã hẹn đi chơi golf với Nhất Phàm.