Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

chương 1762

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phía sau, Bạch Hạ mím môi, đương nhiên là sẽ báo đáp anh rồi! Chờ chân cô khỏi sẽ quét dọn biệt thự cho anh miễn phí một năm! Bạch Hạ nằm trên giường, lúc này cô vừa mệt vừa đau, thời gian cũng đã điểm 12 giờ rưỡi tối. Cô nằm trên giường, xem điện thoại một lúc liền mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi mắt. Hình Nhát Phàm tắm xong bước ra, mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, cầm một chai nước lạnh bước ra ngoài ban công. Quang cảnh của khách sạn này rất tốt, có thể nhìn thấy cảnh thành phó về đêm hấp dẫn. Ánh mắt của Hình Nhát Phàm không khỏi liếc sang ban công phòng bên cạnh, không biết cô gái này đã ngủ hay chưa. Nghĩ đến ngày hôm nay ôm tới ôm lui một người, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời, ngoài gia đình ra, anh gần gũi với một người con gái như vậy. Con gái quả nhiên là rắc rồi. Vừa sáng sớm, Bạch Hạ mơ hồ mở mắt ra, nhìn trần nhà cao ngắt, đôi mắt mơ màng của cô lập tức trợn tròn, sáng trưng cả lên. Cô chợt nhận ra, đây là khách sạn, không phải nhà của cô. Cô nhẹ nhàng nhúc nhích chân, băng bột nặng vẫn khiến cô rất bất tiện, có điều vết thương cũng không còn đau lắm. Bạch Hạ xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, điều đầu tiên cô muốn biết là ở nhà đã có điện chưa vậy? Một khách sạn như vậy, ở một đêm phải tốn vài vạn đây chứ không ít! Cô không ở đây không nỏi đâu. Đúng lúc này, bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa, Bạch Hạ tối hôm qua đồ ngủ cũng không thay, ngoại trừ mái tóc dài rồi bù, trên người cô không để lộ ra chỗ da thịt nào cả. “Mời vào.” Cô vội vàng dùng ngón tay chải lại mái tóc dài, nhìn thấy người đàn ông tuắn tú từ ngoài cửa bước vào, cô cong môi cười nói: “Chào buồi sáng! “Tôi sẽ bảo người mang bữa sáng lên.” Hình Nhất Phàm nói với cô. Bạch Hạ lập tức gật đầu: “Được! Hiện tại tôi không thể đi đâu được cả, mười phút nữa tôi sẽ ra ngoài.” Hình Nhất Phàm đóng cửa lại, Bạch Hạ cũng cởi chăn bước xuống giường, sau đó cô nhảy một chân đến trước bồn rửa mặt, nhanh chóng rửa mặt đánh răng, cô không muốn làm một người quá cầu thả luộm thuộm. Nhìn mình trong gương, Bạch Hạ vẫn là hài lòng với giắc ngủ hôm qua, trông cô bây giờ rất có sức sống. Mười phút sau, Bạch Hạ kéo cửa ra, cô bám vào cửa, nhảy một chân đến ngồi xuống ghế sô pha. Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Hình Nhất Phàm bước tới mở, quả nhiên bữa sáng đã được mang đến. Bữa sáng phong phú các loại, bày đầy một bàn lớn, người phục vụ rời đi. Bạch Hạ ngửi thấy mùi thơm, lập tức nhảy lò cò sang, ngồi xuống bàn, ngẳng đầu đối diện với Hình Nhất Phàm nói: “Tiền phòng ở đây bao nhiêu vậy? Tôi sẽ chia một nửa với anh.” Bạch Hạ nghĩ thầm, tuy rằng rất đau ví nhưng một khoản phí đất đỏ như vậy, cô cũng không thẻ lợi dụng anh được! “Không cần.” Hình Nhất Phàm nhàn nhạt từ chối, vươn tay uống sữa nóng. Bạch Hạ vội vàng nói: “Cần mà cần mà! Anh cứ nói bao nhiêu đi mà! Thật đấy, một nửa tôi vẫn có thể trả được.” Hình Nhất Phàm nhướng mắt nhìn vẻ bướng bỉnh của cô, anh tao nhã cắt bánh mì nướng trên đĩa rồi thản nhiên nói: “Tổng giá phòng là tám nghìn tệ, cô đưa cho tôi bốn nghìn là được.” “Phòng ở đây rẻ như vậy sao?” Bạch Hạ ngạc nhiên hỏi, cô còn tưởng ở đây một đêm cũng phải sáu bảy vạn ấy chứ?” “Ừm!” Hình Nhất Phàm điềm đạm trả lời cô, thực tế thì phòng ở đây là 6 vạn 8 một đêm. “Vậy tôi đưa cho anh sáu ngàn, tiền thuốc men tối hôm qua tôi cũng tính vào đó.” Bạch Hạ tính toán rõ ràng nói. Hình Nhất Phàm ngắng đầu nhìn khuôn mặt tính toán rõ ràng của cô, anh nhướng mày nói: “Hình như tối hôm qua cô có nói muốn báo đáp tôi, thế cô muốn báo đáp cho tôi như thế nào?” “Tôi quyết định một năm này sẽ dọn dẹp nhà miễn phí cho anh, không lấy của anh một xu.” Bạch Hạ chân thành nhìn anh, bày tỏ lòng biết ơn của cô. Hình Nhất Phàm đang uống sữa suýt chút nữa là phun ra ngoài. Những ngón tay mảnh khảnh của anh che khóe miệng lại, ngước nhìn cô gái đối diện. Đây chính là thứ mà cô gọi là báo đáp sao? Đây rõ ràng cũng là một dạng báo đáp, nhưng tại sao nó lại không được như anh mong muốn nhỉ? “Tốt.” Hình Nhất Phàm lạnh lùng đáp lại. “Không biết ở nhà có điện chưa nữa? Ăn sáng xong anh có thể đưa tôi về nhà được không?” Bạch Hạ mong đợi hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio