Bạch Hạ “ừm”” một tiếng, sau đó, cô nhìn về phía Đoá Đoá rồi hỏi anh: “Tôi có thể đem Đoá Đoá về hai ngày không? Tôi hứa hai ngày nữa sẽ trả lại cho anh.” Hình Nhất Phàm nghĩ lần trước mắt điện cô bị doạ sợ, có một con mèo ở cùng cô sẽ tốt hơn một chút, anh cũng không dài dòng nói: “Cô đem theo đi!” Bạch Hạ nhoẻn miệng cười, lúc này vừa hay Đoá Đoá đang ngồi trên ghế sô pha nhìn cô, cô bước tới, bé Đoá Đoá lên, cười rộ lên xoa xoa cái đầu nhỏ của nó: “Con cùng mẹ về nhà chơi hai hôm nha, được không nào?” “Meo meo…” Đoá Đoá dường như rất vui vẻ đáp lại cô. Hình Nhất Phàm xách đồ của cô đi ra ngoài, Bạch Hạ cũng mở khóa vân tay trên cửa ra, Hình Nhất Phàm xách đồ lên lầu đặt trước cửa phòng cô, anh liếc mắt nhìn người phụ nữ đang ôm mèo chơi đùa: “Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi.” “Ừm, cảm ơn.” Bạch Hạ nhoẻn miệng cười, gật đầu. Hình Nhất Phàm rất dứt khoát, xoay người chuẩn bị rời đi, Bạch Hạ thấy anh sắp rời đi, trong lòng không biết sao có chút không nỡ, nhanh chóng gọi anh lại: “Hình Nhất Phàm!” Hình Nhát Phàm đứng ở đầu cầu thang, quay đầu lại nhìn. Bạch Hạ nhìn anh, tâm trạng nhất thời có chút kích động: bị le) è “Cô muốn nói gì ?” Hình Nhất Phàm nheo mắt, chờ lời nói của cô. “Tôi… tôi chỉ muốn nói, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày qua, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.” Bạch Hạ nói với vẻ chân thành cảm kích. Hình Nhất Phàm nhàn nhạt trả lời: “Không cần.” Nói xong anh liền quay người rời đi, đôi mắt sâu thẳm u ám của Hình Nhất Phàm hiện rõ một tia mất mát, anh còn tưởng người phụ nữ này sẽ cảm động mà tỏ tình với anh chứ? Bạch Hạ đứng trên cầu thang, nhìn theo bóng dáng anh đi xuống lầu, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô ở đây một năm rồi, mỗi ngày đều nói chuyện một mình với một con mèo. Lại không ngờ rằng, sau khi gặp được Hình Nhất Phàm, lại là chuyện thú vị nhất trong một năm này của cô, những ngày cô sống trong nhà anh cũng là một trong số ít có thể đếm được những khoảng thời gian ấm áp trong đời cô. Bạch Hạ đang ngây người suy nghĩ gì đó, đột nhiên điện thoại di động trong túi xách vang lên, cô có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ chủ biên gọi điện thoại hối bản thảo sao? Cô càm điện thoại lên, lại không khỏi hít sâu một hơi, là ba cô, người ba mà đã gần một năm cô không liên lạc. Bạch Hạ hít sâu một hơi, bắt máy: “Ba.” “Tiểu Hạ! Con làm sao vậy? Con về nước đã một năm rồi mà không liên lạc với ba. Bây giờ con sống ở đâu?” Giọng ba Bạch ở đầu bên kia lộ vẻ rất khó chịu và thất vọng. “Ba, con rất tốt, ba không cần phải lo lắng cho con.” Bạch Hạ mím môi, nhất thời không biết nên nói gì. “Tiểu Hạ, con về nhà một chuyến đi, để ba gặp cơn một chút, đã ba năm ba không gặp con rồi.” Ba Bạch muốn làm tròn trách nhiệm của một người ba với đứa con gái quanh năm ở nước ngoài này. “Bây giờ sao?” “Ừm, tối nay con về nhà ăn cơm đi.” ba Bạch vì áy náy mà rất muốn gặp cô. “Ừm! Được, tối nay con sẽ về, các người không chuyển nhà chứ?” Bạch Hạ tò mò hỏi, thật ra là đang mỉa mai. Đó không phải là nhà của cô, vì vậy cô cũng không chắc liệu nhà của ba cô có chuyển đi hay chưa? “À, chuyển rồi, lát nữa ba sẽ gửi địa chỉ cho con. Hai năm nay, ba đã đổi sang một căn biệt thự lớn hơn.” “Ừm! Được, gửi địa chỉ cho con!” Bạch Hạ đáp. “Nháy mắt con đã hai mươi ba tuổi rồi, ba cũng rất nhớ con! Nhớ về sớm con nhé.” “Được!” Bạch Hạ đáp lại, ba Bạch ở bên kia cúp điện thoại trước. Rõ ràng là hai ba con, nhưng Bạch Hạ không có gì để nói, tựa như người ba này trong lòng cô, từ lâu đã không còn nữa rồi. Bạch Hạ nghĩ đến tối nay phải về nhà ăn cơm, cô còn phải một ít bản thảo gấp, liền bề Đoá Đoá vào phòng, cô chuẩn bị một chút liền bắt đầu làm việc. Trước khi cô kịp nhận ra thì đã năm giờ, Bạch Hạ thu dọn một chút, chọn một chiếc váy hoa thời trang, trang điểm nhẹ nhàng. Cô nghĩ, vẫn là trả Đoá Đoá về vậy! Cô sợ mình về muộn, Đoá Đoá một mình ở nhà sẽ cô đơn, cô lái xe ra ngoài đến trước cửa nhà của Hình Nhất Phàm, cô bế Đoá Đoá, bám chuông cửa nhà anh. Ngay sau đó, từ trong vườn hoa, Hình Nhất Phàm bước ra trong bộ quần áo đen bước tới.