Trong mắt Hình Nhát Phàm rõ ràng hiện rõ sự lo lắng. Bạch Hạ đẩy cửa đi vào, cô cũng chạy nhanh vào trong phòng tắm, cởi hết tất cả quần áo giày dép bị ướt ra, đứng dưới vòi hoa sen, cơ thể phát run của cô mới có được cảm giác âm áp bao vây lấy thân mình. Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng trong nước ấm, trong đầu của cô, lại là thân ảnh Hình Nhát Phàm không quan tâm bắt kỳ chuyện gì lao đến chỗ cô. Giờ khắc này, nước mắt của Bạch Hạ đột nhiên trào lên hốc mắt, không phải là giọt nước, mà là nước mắt của cô, nước mắt cảm động đến tột cùng. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, đã thật lâu chưa được người nào quan tâm đ ến vậy rồi, ngay cả ba cô cũng chưa từng vì cô mà làm chuyện như vậy, mà Hình Nhất Phàm lại làm. Ở trong phòng tắm phòng bên cạnh, Hình Nhất Phàm cũng đang tắm, toàn thân anh ướt đẫm, nhưng anh cũng không hồi hận đã làm như vậy. Nếu như anh không đến, nhìn cảnh tượng hỗn loạn kia, chỉ sợ đến xe buýt cô cũng không chen lên được. Tự nhiên nghĩ đến dáng vẻ của cô lúc đứng dàằm mưa ở trạm xe buýt, cơ thể mỏng manh yếu đuối của cô khiến cho anh trong khoảnh khắc đó đột nhiên có một suy nghĩ, nếu như có thể, đời này, anh muốn đem cô để ở bên cạnh bảo vệ cô, không để cô bị kinh sợ hoang mang, tránh cho. cô bị gió thổi mưa dầm. Trừ người nhà, Hình Nhất Phàm chưa bao giờ nảy sinh ý nghĩ bảo hộ mạnh mẽ đến vậy đối với bắt kỳ cô gái nào. Cuối cùng Bạch Hạ tắm nước nóng xong, lúc cô đi ra, có chút mơ màng, cô rót một cốc nước, khoác một cái áo khoác dày ngồi lên ghế sofa, đưa tay sờ trán. Không biết có phải là do vừa tắm xong hay không, cô cảm thấy trán có chút nóng, nhất định là do vừa mới tắm xong! Bạch Hạ nghĩ như vậy, cũng vô cùng tự tin với cơ thể của mình, sẽ không vì một trận mưa mà bị ốm. Lúc này, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, không cần nghĩ cũng biết là ai, cô nhanh chóng đứng dậy mở cửa. Cửa mở, Hình Nhát Phàm đứng ngoài cửa, anh đã đi thay. quần áo sạch sẽ, một đầu tóc đen vẫn còn có chút ướt, rõ ràng là chưa sấy khô đã đến đây. “Anh sao rồi? Vẫn ổn chứ?” Bạch Hạ ngẳng đầu hỏi anh. Hình Nhất Phàm nhìn tháy cô rõ ràng vừa dầm mưa xong, lúc này mặt cô lại trong trắng nhiễm một chút đỏ, lông mày anh hơi nhăn lại, tay của anh vươn đến. Nhiệt độ nóng đến bỏng tay, chét tiệt, quả nhiên là sót rồi. Đối mặt với lòng bàn tay của người đàn ông, Bạch Hạ không khỏi có chút sững sờ, cô nhìn Hình Nhát Phàm cau mày lập tức cười nói: “Tôi không sao!” “Cô đang sót.” Hình Nhất Phàm trầm giọng nói. *“Hả? Có sao? Tôi đâu có sốt.” Bạch Hạ chớp chớp mắt, bản thân tự sờ một chút, không phải chỉ có chút nóng thôi sao? Mặc dù lúc này cô có chút chóng mặt nhưng cũng không cảm thấy bản thân có chỗ nào không khỏe! “Nhà cô có hòm thuốc dự phòng không?” Hình Nhất Phàm hỏi. Bạch Hạ nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Hình như không có.” Hình Nhất Phàm cũng không có, anh nói với cô: “Ở nhà đợi tôi, tôi đi mua thuốc.” “Hình Nhất Phàm…” Tất nhiên là Bạch Hạ không hy vọng anh sẽ chạy đi một chuyến nữa! Bởi vì cô cảm thấy bản thân thật sự không sao cả. Nhưng bóng dáng của Hình Nhất Phàm đã ở ngay cạnh thang máy rồi, nhìn thấy cô vẫn chưa đóng cửa anh quay lại dặn dò cô: “Đóng cửa cần thận.” *Ừ.” Bạch Hạ chỉ đành trả lời một câu rồi đóng cửa lại, cô ngồi trên sô pha ôm trán, có lẽ rất lâu rồi cô chưa phát sốt như này! Cho nên không biết bản thân mình đang bị sốt. “Hát xì.” Bạch Hạ liên tục hắt xì, rõ ràng cô mặc một đồ ngủ dày cộp, tại sao vẫn cảm tháy lạnh thế này? Cô khoanh tay lại chỉ đành thừa nhận, nói không chừng cô thật sự phát sốt rồi. Sau hơn mười phút tiếng chuông cửa vang lên, Bạch Hạ vừa nghe thấy lập tức biết là Hình Nhát Phàm, cô vội vàng đi đến mở cửa. Cô nhanh đến mức khiến người đàn ông ở cửa trực tiếp cau mày, anh tức giận nói: “Cô không xác nhận rõ ràng xem người ngoài cửa là ai mà đã vội vàng mở cửa như: vậy sao?” “Tôi biết là anh mài” Bạch Hạ có chút ám ức trả lời.