Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

chương 1808

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hình Nhất Phàm cũng không nói gì, hơn nữa anh cũng không ngăn cản cô, Bạch Hạ cũng không muốn nhắc đến gia đình mình, cô cười nói: “Thuốc của anh thật sự có hiệu quả, bây giờ tôi không sốt nữa rồi.” *Đi về nhớ tiếp tục uống thuốc.” Hình Nhất Phàm cách cái bàn dơ tay lên sờ trán cô. Tay dài thật có ích. Bạch Hạ lập tức ngoan ngoãn để cho anh sờ, đồng thời còn có chút trách cứ: “Tôi không sốt nữa, vẫn phải uống sao?” Bạch Hạ nghĩ đến thuốc thì không muốn uống chút nào. “Không uống thì đi tiêm, hiệu quả càng tốt hơn.” “AI Tôi không muốn, đi về tôi sẽ uống thuốc, tôi còn có kẹo nữa!” Bạch Hạ lập tức biết điều trả trời, tiêm sao, cô càng không muốn. Hình Nhất Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngày trước lúc anh và em gái ở cùng nhau, cô không uống thuốc anh sẽ dùng chiêu này, bảo đảm là thuốc có đắng đến đâu cô cũng đều uống, chiêu này có tác dụng đối với con gái như vậy sao? Bạch Hạ ăn xong cơm tối cũng không lập tức trở về, cô muốn thu dọn đồ trên bàn nhưng lại bị Hình Nhất Phàm từ chối, Bạch Hạ chỉ đành ôm Đóa Đóa đứng ở cửa bếp nhìn người đàn ông rửa bát đũa. Đối với Hình Nhất Phàm, mặc dù gia thế nhà anh tốt đến mức khiến anh không cần phải làm gì, nhưng sau năm cấp ba anh rời xa ba mẹ sống ở nước ngoài một mình, nó cũng đã hình thành thói quen tự thân vận động cho anh. Thậm chí có nhiều lúc anh không muốn tiết lộ gia thế của mình, bởi vì anh càng muốn chứng minh năng lực của bản thân hơn, sống khép kín bản thân mình. Hình Nhất Phàm rửa bát đũa xong, anh quay người nhìn thấy cô gái ở đẳng sau, đột nhiên anh có một loại kích động muốn qua đó ôm cô, có điều sự kích động ấy đã bị anh nhịn xuống. Bạch Hạ đúng lúc ngắng đầu lên nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau trong căn phòng yên ắng, Bạch Hạ lập tức có chút xấu hổ rũ mắt xuống vuốt ve Đóa Đóa. Dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh xắn của cô có chút đỏ ứng, đỏ đến mức có chút không tự nhiên, Hình Nhất Phàm nheo mắt đi ra ngoài, anh lau sạch tay rồi đưa lên trán cô. Bạch Hạ lập tức ngơ ngác để cho anh sờ, nhiệt độ vừa mới hạ xuống lại tăng lên rồi, cơn sốt của cô giống như đang trải qua quá trình không ngừng hạ nhiệt. Bạch Hạ nhìn biểu cảm của anh, tay anh bỏ ra cô cũng đưa tay mình lên sờ thử, mới phát hiện trán của bản thân lại nóng lên rồi. “Sao vẫn còn sót thế này?” Bạch Hạ có chút phiền não. “Về uống thuốc đi!” Hình Nhất Phàm nói xong liền đem Đóa Đóa trong lòng cô đi về phía sô pha, sau khi đặt Đóa Đóa xuống quay người nói với cô: “Cô có tin tôi không?” Bạch Hạ có chút không hiểu nhìn anh: “Tin cái gì cơ?” *Tôi muốn biết mật khẩu nhà cô.” Ánh mắt Hình Nhất Phàm nhìn cô thâm thúy. Trong đầu Bạch Hạ trống rỗng vài giây, muốn biết mật khẩu nhà cô sao? Bạch Hạ có chút bối rối, nhưng suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô không phải là từ chối, bởi vì cô tin tưởng anh. Ngữ khí Hình Nhất Phàm trầm xuống: “Không muốn cho sao?” Bạch Hạ chớp mắt gật đầu: “Được! Tôi… lúc tôi không ở nhà, anh cũng có thể đến giúp tôi trông coi một chút!” Cô nghĩ cũng phải bịa ra một lý do để đáp ứng anh! Bằng không cô mà trả lời vui vẻ quá, anh có khi sẽ cảm thấy cô rất tùy tiện! Đột nhiên Hình Nhất Phàm nắm tay cô rồi đi đến trước cửa nhà anh, khi Bạch Hạ còn không biết anh muốn làm gì thì Hình Nhất Phàm mở cửa, anh đứng ở trước ổ khóa vân tay cao cấp, ngón tay thon dài của anh ở trong đó thao tác một chút, không lâu sau anh nói với Bạch Hạ: “Ân ngón cái lên đi!” Bạch Hạ lúc này mới hiểu, hóa ra anh muốn dấu vân tay của cô nhập vào ổ khóa nhà anh! Bạch Hạ do dự thấp giọng cười: “Sao vậy? Không cho tôi xem nhà sao?” Bạch Hạ bật cười: “Được thôi! Lúc anh không ở nhà tôi sẽ thay anh trông nhà.” Nói xong cô đưa tay ra, nhập dấu vân tay của mình, vậy thì bắt đầu từ bây giờ cô có thể vào nhà anh bắt cứ lúc nào, anh cũng có thể tùy ý vào nhà cô. Đây… đây coi như là có quan hệ gì? Rất nhanh đến nhà Bạch Hạ, anh đem dấu vân tay của mình lưu lại, bắt đầu từ bây giờ, mặc dù cách hai cánh cửa, nhưng bọn họ đều có thể tùy lúc vào trong nhà của đối phương. Sau khi lưu xong, Hình Nhất Phàm ở trong nhà Bạch Hạ giúp cô rót một cốc nước ấm, lấy thuốc rồi đặt trên bàn: “Nhớ uống thuốc, uống xong thì nghỉ ngơi sớm đi.” “Ừ! Được, cảm ơn anh!” Bạch Hạ thật lòng cảm kích, anh giống như một người anh trai ấm áp chăm sóc cô cẩn thận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio