Hình Nhất Phàm lập tức ghé sát lại: “Thật đấy, tin tôi đi.” Bạch Hạ cười rộ, cười có hơi phức tạp: “Đây cũng có sao đâu. Tôi không quản anh. Anh không cần giải thích quá rõ.” Hình Nhất Phàm có hơi hối hận vì đưa cô tới rồi, không phải tự làm khó cho mình à? “Em phải tin tôi.” Hình Nhất Phàm không quan tâm, tiếp tục nói với cô. Bạch Hạ cũng không biết lại giận dỗi gì, có điều, trên mặt cô vẫn cười hì hì: “Chỗ đó lắm gái xinh ghê. Máy cô bé này ai cũng đẹp cả.” Gái trong quán bar, có ai không trang điểm cầu kì? Không giống cô, ăn mặc cổ hủ thế này vào bar. Còn hơi dị đây. Hình Nhất Phàm căn bản không nhìn mấy người phụ nữ khác nhiều, anh đưa tay ôm lấy Bạch Hạ trong ngực: “Không đẹp bằng em.” Bạch Hạ cười khanh khách, giãy ra khỏi lòng anh, cô cầm túi ngồi xuống đối diện, Hình Nhất Phàm có hơi buồn bực. Có điều chẳng phải có câu là người phụ nữ quá dễ có được, đàn ông đều không quý trong à. Bạch Hạ cũng đột nhiên cảm thấy đừng có trao đi tình cảm dễ quá. Mặc dù người đàn ông đối diện đẹp trai mê người vậy, lợi hại vậy, còn giàu nữa. Ngồi ở đây, Bạch Hạ quan sát đám người trong bar một lượt, cô coi như đó là một niềm vui của mình. Ánh mắt của Hình Nhất Phàm nhìn lên gương mặt nhỏ của cô, con ngươi thâm thúy lộ ra cảm giác sốt sắng, dường như chỉ sợ cô nhìn anh với vẻ hoài nghỉ. Hình Nhất Phàm hồi hận nhát là tối nay đưa cô đi bar, nhất định là một trong những điều anh hồi hận nhát. Bạch Hạ gọi nước trái cây còn anh gọi champange, Bạch Hạ cầm nước trái cây, mặc dù trong thế giới xa hoa đồi trụy này, nhưng sự sạch sẽ đơn thuần trên người cô, không hề bị che lắp. Nhát là lúc cô chồng cằm, uống nước trái cây, dáng vẻ xinh xắn, trong mắt Hình Nhất Phàm dường như là cô gái mê hồn nhất trong quán bar này. Những cô gái yêu kiều gợi cảm kia căn bản không so được với cô. Hình Nhất Phàm cảm thá nhiệt độ cơ thể đêm nay cao lạ thường, một nụ hôn ở trong vịnh đã khiến cả người anh bốc lửa. Mà ở chỗ này, anh càng cảm giác dục vọng của mình bị người phụ nữ đối diện khiêu gợi lên rồi. Chuyện này với anh mà nói chẳng tốt gì hết. Bởi vì tâm tình của anh đã bị một người phụ nữ khống chết hét cả. Bạch Hạ làm sao biết mình có ma lực như vậy? Cô chẳng biết gì cả, cô chỉ có hứng thú với đám nam nữ ở đây thôi, cô quan sát thấy nhưng không hâm mộ cuộc sống của họ, trái lại còn hơi cảm thán. Giống như bên cạnh một người đàn ông trung niên, vây quanh là mấy cô gái chủ động gợi cảm, cô nghĩ, vợ của ông ta có biết không? Con ông ta có biết ông ta ăn chơi ở đây không? Nghĩ tới đây, cô nghĩ ngay tới ba mình, chung quy ba cũng là loại người như thế. Vì vậy, trong lòng Bạch Hạ lại nảy sinh cảm giác chán ghét, cô muốn rời đi, hóa ra quán bar là chỗ mắt mặt như vậy. “Chúng ta đi thôi!” Bạch Hạ nói với Hình Nhất Phàm. Vừa hay Hình Nhất Phàm muốn đi từ lâu rồi, anh gật đầu, đứng dậy cùng cô. Lúc xuống lầu, tay Bạch Hạ bị anh nắm quá chặt, lúc đi vào chỗ chen chúc, Hình Nhất Phàm càng che kín cô ở trong lòng, không cho bắt kì người đàn ông nào đụng tới cô. Cuối cùng đã ra khỏi bar, Bạch Hạ hít sâu một hơi, thời gian cũng tới mười một giờ, cô muốn về ngủ rồi. “Chúng ta về nhà đi!” Bạch Hạ nhìn Hình Nhất Phàm nói. Hai người ra xe của anh, Hình Nhất Phàm đưa thẳng Bạch Hạ tới khu chung cư, đêm nay cũng khá là vui. Bạch Hạ cười ha hả ở trên xe, bởi vì cô đã mệt lử cả ngày. Hai người tới nơi, đi từ thang máy tới cửa, Bạch Hạ nhìn Hình Nhất Phàm nói: “Ngủ ngon.” Hình Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy không đành, chuyện đêm nay khiến anh còn lưu luyến, anh đột nhiên trầm giọng nói: “Ở cùng em một đêm, không được thưởng gì à” Bạch Hạ lúc này đã không mở mắt ra được rồi: “Mai mời anh ăn cơm.” “Không được.” Hình Nhát Phàm hừ nhẹ. “Vậy anh muốn sao đây?” Bạch Hạ không đoán ra anh nghĩ gì. Lúc này, Hình Nhất Phàm lại gần, ép cô tựa lên tường, hôn một cái hừng hực. Bạch Hạ bị hôn tỉnh cả người, đưa tay đẩy anh ra, có hơi thẹn nói: “Anh điên à, đây là hành lang.”