Cho dù Diệp Giai Mị không có bằng chứng, nhưng bà ta cũng chắc chắn là Bạch Hạ đang hãm hại mình. Bạch Hạ lúc này đang ngồi trong quán cà phê, không khí giao thừa ngoài cửa sổ dần dần hiện ra, Bạch Hạ chống cằm, ánh mặt trời ám áp ngoài cửa sổ rọi lên mặt, đến làn da dường như cũng toả ra hương thơm. Điều này khiến người đàn ông bên cạnh có chút khát mà nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn vào đôi môi hồng của cô, dư vị gì đó. Bạch Hạ quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn mình chằm chằm, cô chớp chớp mắt, tò mò nói: “Anh nhìn gì em vậy?” “Trông em thật tuyệt.” Hình Nhất Phàm trực tiếp khen cô. Bạch Hạ mím môi cười, quay đầu tiếp tục nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ mà lòng như thắm mật, ngọt ngào. Lúc này, trong một quán cà phê khác ở trung tâm thành phó, Lam Thiên Thần đi cùng với một cô gái, cô gái này là Diệp Tiêu mới về nước, là bạn cùng lớp trung học và là em khoá dưới lớp đại học của anh, cũng là em khoá dưới của Hình Nhất Phàm. Diệp Tiêu và Lam Thiên Thần khi ở nước ngoài là bạn bè. Diệp Tiêu đã theo đuổi Hình Nhất Phàm ở nước ngoài ba năm trước, mà lần nào Diệp Tiêu cũng phải nhờ tới Lam Thiên Thần mới hẹn được Hình Nhát Phàm. Lam Thiên Thần bị kẹt ở giữa, cũng có phần bát lực. “Thiên Thần, khi nào anh giúp em hẹn Nhất Phàm với được không? Em rất nhớ anh ấy.” Diệp Tiêu cẦm ly nước trái cây, xin anh. “Em không có số điện thoại của cậu ấy sao? Em có thể tự mình hẹn gặp.” Lam Thiên Thần nói với cô, anh đã làm bóng đèn được ba năm rồi. “Anh giúp em đi mà! Bạn bè lâu năm rồi, chuyện cả đời của em nhờ cả vào anh đó.” Diệp Tiêu nhõng nhẽo. Lam Thiên Thần suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra một điều, nói với cô: “Tiêu Tiêu, em đã theo đuổi cậu ấy ba năm rồi. Nếu cậu ấy có hứng thú với em thì đã yêu lâu rồi, máy hôm trước, anh nghe nói cậu ấy đã có bạn gái rồi.” Diệp Tiêu trợn to hai mắt, không dám tin, cũng tuyệt đối không tin, thấp giọng nói: “Không thể nào, sao có thể có chuyện ấy? Sao anh ấy có thể thích một cô gái nhanh đến vậy?” Lam Thiên Thần có chút buồn cười nói: “Em đừng thần thánh hóa cậu ấy quá lên thế, chỉ cần gặp được người cậu ấy thích, cậu áy tắt nhiên sẽ động lòng.” “Nhưng mà, ba năm qua, anh ấy chưa từng động lòng với ai, mới về nước chưa đầy nửa năm, anh ấy làm sao có thể thích người khác được? Chắc chắn là anh nghe nhằm rồi!” Trong lòng Diệp Tiêu sự ghen tuông và đố ky đã nổi lên. “Chính cậu ấy đã nói với anh như vậy.” Lam Thiên Thần nhớ đến biểu cảm của Hình Nhất Phàm lần trước, không giống như đang đùa, vả lại anh ấy cũng có mua đồ trang sức từ cửa hàng của anh. “Không được, em nhất định phải làm rõ chuyện này, em theo đuổi anh ấy ba năm, cho dù là thích, anh ấy cũng nên thích em.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tiêu tràn đầy oán hận. Là một công chúa con nhà giàu có, nên tính cách của Diệp Tiêu rất kiêu ngạo. “Tiêu Tiêu, đừng trách anh không nhắc em, em đừng động tới Nhất Phàm, cách từ chối người khác của cậu ấy gây tổn thương rất lớn, là bạn bè, anh không muốn các em xảy ra xung đột.” Lam Thiên Thần chính thức nhắc nhở. “Thiên Thần, anh mời anh ấy đi ăn tối giúp em đi! Chỉ tối nay thôi, cho em gặp anh ấy, nếu anh ấy có bạn gái, em sẽ không làm phiền.” Diệp Tiêu nói ngược lại những gì cô ta nghĩ, cô ta chỉ muốn tìm hiểu một điều, Hình Nhát Phàm có bạn gái chưa? Nếu có, tối nay anh nhất định sẽ đưa theo! “Anh nói cậu ấy đưa bạn gái đi cùng, đừng nói với anh ấy là mình đã về.” Diệp Tiêu cắn môi đỏ mọng nói. “Em chắc chứ? Nếu cậu ấy thực sự có bạn gái rồi, em cũng nên dừng việc đó lại.” Lam Thiên Thần cũng hy vọng rằng Diệp Tiêu có thể thay đổi mục tiêu và ngừng quáy rày Nhát Phàm. Lam Thiên Thần cầm điện thoại lên, tìm số của Hình Nhất Phàm và bắm gọi. Lúc này, Hình Nhất Phàm cũng đang ở trong quán cà phê, nhìn vào số của Lam Thiên Thàn, anh cằm lên: “Alo, Thiên Thần.” “Tối nay có rảnh đi ăn cùng nhau không?” Lam Thiên Thần mời. Hình Nhất Phàm cười nói: “Được! Cậu mời à?”