Sáng sớm. Khu biệt thự lộ vẻ vô cùng yên tĩnh, chim hót hoa nở, không khí trong lành thơm ngát, còn có một chút cảm giác của núi cao rừng sâu. Cũng đúng, khu này là khu biệt thự ven rừng đất giá nhát. Lam Thiên Thần đã thức dậy từ rất sớm, đứng trước gương, anh mặc một bộ vest tối màu, phối với một cái sơ mi trắng ở trong, vô cùng đẹp trai mê người, anh có một gương mặt vô cùng điển trai, ưa nhìn, nhưng không hề ẻo lả chút nào, ngược lại tràn đầy mạnh mẽ nam tính và hương vị đàn ông. Nếu như có thể trở thành người phụ nữ của anh, chắc chắn sẽ được nâng niu trong lòng bàn tay, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Bởi vì trong ánh mắt của anh, luôn đầy sự cưng chiều và ấm áp. Lam Thiên Thần đẩy cửa đi ra, anh cũng không lái xe, mà lại đứng ở đầu đường, chặn lấy một người phụ nữ đang chuẩn bị đi làm. Khoảng tám giờ, xe thể thao màu đỏ của Bùi Nguyệt Hoàng lái ra ngoài, cô đương nhiên cũng trông thấy cậu trai đang đứng ở cửa, cô không khỏi buồn cười quay cửa sổ xe xuống, chiếc xe chậm rãi đi tới trước mặt anh. “Sao cậu không lái xe?” Cô híp mắt hỏi thăm. “Đều là đi công ty em, lái một xe là đủ rồi.” Lam Thiên Thần vừa nói, vừa tự nhiên mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái. Bùi Nguyệt Hoàng có phần cạn lời, song, cũng không thẻ đuổi anh xuống xe, cô giãm vào chân ga: “Chúng ta đi ăn bữa sáng trước đã.” “Được!” Lam Thiên Thần vô cùng vui lòng cùng cô đi ăn. Ăn sáng xong, bọn họ liền lái xe đến tầng hầm để xe, Lam Thiên Thần cũng không quần lấy cô nữa: “Tôi đi công ty của em báo danh đây.” “Được, tôi sẽ thông báo cho bộ phận pháp lý tiếp đón cậu.” Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu. Lam Thiên Thần lần này đã chuẩn bị kỹ càng một phần sơ yếu lý lịch dễ nhìn, không phải cho cô xem, mà là cho quản lý của bộ phận pháp lý xem. Lam Thiên Thần đến bộ phận pháp lý báo cáo, quản lý cũng vừa nhận được điện thoại của Bùi Nguyệt Hoàng, chủ tịch đã chỉ thị xuống, Lam Thiên Thần có tư cách xử lý tất cả các nghiệp vụ. Đây đại khái chính là đãi ngộ cao nhất. Vị quản lý này vừa nhìn thấy tuổi tác của Lam Thiên Thần, liền nghỉ ngờ có phải bà chủ nhìn làm rồi không, sao lại để cho cậu trai trẻ tuổi như vậy làm quản lý tư pháp? Cậu ấy có đủ kinh nghiệm sao? Nhưng mà, khi ông xem xong sơ yếu lý lịch của Lam Thiên Thần thì suy nghĩ này của ông liền không còn nữa. “Thiên Thần à! Đây là văn phòng riêng của cậu, trong công ty có không ít vụ kiện cáo khó nhản, lát nữa tôi đem tài liệu cho cậu xem, cậu coi thử có biện pháp nào giải quyết không.” “Được rồi, giao cho tôi tất cả những vụ kiện không giải quyết được đi!” Lam Thiên Thần gật đầu, đẩy cửa đi vào. Một lúc sau, hai người trợ lý chuyển một đống tài liệu đi vào, Lam Thiên Thần cũng không ghét bỏ, anh giữ lại một nam trợ lý để phụ giúp anh. Có điều, sự xuất hiện của Lam Thiên Thần rất nhanh đã truyền khắp công ty, ai cũng nghe nói có một cố vấn pháp lý rất trẻ đẹp quyến rũ vừa chuyển đến bộ phận pháp lý, điều này khiến nhóm những nữ nhân viên chưa kết hôn vô cùng phấn khích. Vậy nên, dù có việc hay không thì bên ngoài cửa phòng làm việc của Lam Thiên Thần thỉnh thoảng cũng sẽ có vài nữ nhân viên đi ngang qua, tranh thủ đến ngắm anh. Chỉ thấy phía sau tắm kính thuỷ tinh trong suốt là bóng dáng Lam Thiên Thần, anh đã cởi bỏ áo tây trang bên ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi vải lụa trắng, chăm chú xem tài liệu, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi xung quanh, bóng hình ấy khiến cho nhóm người bên ngoài say mê đắm đuối. “Đẹp trai quá, đẹp trai quá! Trời ạ! Tiểu thịt tươi đẹp trai này từ đâu đến vậy?” “Mới hai mươi sáu tuổi thôi đấy!” “Trời ơi! Trái tim thiếu nữ của tôi!” Hứa Mẫn mấy lần xuống giao tài liệu, vô tình nghe được việc Lam Thiên Thần rất nồi tiếng ở công ty, cô ôm theo tài liệu đi ngang qua một phòng nước, liền nghe thấy mấy cô gái chưa kết hôn ở đó sôi nổi bàn tán làm sao để tán tỉnh anh. Hứa Mẫn nghe xong không khỏi “hứ” một tiếng, dựa vào các người mà cũng muốn tán anh ấy á, đây là con môi độc quyền của bà chủ đấy! Hứa Mẫn ôm theo tài liệu, gõ cửa văn phòng của Bùi Nguyệt Hoàng, Bùi Nguyệt Hoàng đang chăm chú ký tài liệu, Hứa Mẫn không kiềm được oán hận nói. “Bùi tổng, Lam thiếu gia vừa vào công ty đã nồi tiếng rồi.” “ÒI Nồi tiếng như thế nào?” Bùi Nguyệt Hoàng hỏi, đầu cũng không ngắng lên.