“Công ty của anh thật sự rất hoành tráng, cao quá. Vừa rồi em còn muốn nhìn đến đỉnh cơ, làm đau cả cô.” Bạch Hạ vừa bước vào thang máy, liền cười nói. Hình Nhất Phàm không khỏi có chút tức giận: “Em không biết đứng ra xa một chút mà nhìn sao?” Bạch Hạ cười khì, ngắm nhìn Hình Nhất Phàm bằng một đôi mắt to, anh mặc rất chỉnh tề, cảm giác vừa cắm dục lại mê người, thật khiến người ta muốn xé bỏ lớp áo đầy cắm dục bên ngoài của anh đi. Người đàn ông này ban đêm rõ ràng là rất gian xảo, bất cứ lúc nào cũng như muốn ăn thịt người vậy. “Hôm nay chồng em rất đẹp trai sao?” Hình Nhất Phàm thấy cô nhìn mình đến ngay người thì nhướng mày hỏi. Mặt Bạch Hạ hơi nóng lên: “Ừm! Đẹp trail” Hình Nhất Phàm ôm lấy vai cô, đè cô vào giữa lòng anh và tường: “Vợ anh cũng rất xinh đẹp.” Bạch Hạ lập tức bị doạ sợ: “Trong thang máy có camera giám sát đây! Anh đừng như vậy.” Hình Nhất Phàm thấy cô bị doạ sợ đến vậy, anh không khỏi bật cười: “Em sợ gì chứ? Đây là công ty nhà anh mà.” “Vậy cũng không được. Em không muốn cảnh chúng ta thân mật bị người khác nhìn tháy.” Bạch Hạ từ chối. Hình Nhất Phàm đành phải ngoan ngoãn nghe theo ý cô, thân hình cao gây của anh nghiêng sang dựa vào một bên, anh cắn nhẹ lên môi, cảm giác vô cùng gợi cảm. Bạch Hạ ánh mắt lúc này không biết nhìn vào đâu, bởi vì chỉ cần nhìn anh, cô sẽ lộ ra biểu cảm say mê, cô cũng không muốn cho anh được đắc ý. Lúc Bạch Hạ vừa bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy khung cảnh bên ngoài hành lang, độ cao trên không gần tới mây khiến tim cô như căng chặt. “Thật cao!” Bạch Hạ vừa lo lắng lại vừa hưng phấn, bàn tay nhỏ bé không nhịn được nắm lấy tay áo của Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm đưa tay ra ôm lấy cô, cảm nhận được sự: sợ hãi của cô, anh thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, ở đây rất an toàn.” Bạch Hạ thích thú nắm tay anh bước tới cửa sổ sát đất, nhìn xuống đường phó bên dưới. Hình Nhất Phàm trở thành chỗ dựa an toàn của cô. Bạch Hạ ngập ngừng từng bước đi đến ngắm đường phố bên dưới. Chứng sợ độ cao khiến cô chỉ có thể liếc sơ qua vài cái liền cười lùi lại. Hình Nhất Phàm dẫn tay cô nói: “Em vào văn phòng ngồi một lúc đi. Anh đã đặt xong nhà hàng rôi.” “Ừm!” Bạch Hạ gật đầu, bước trên hành lang rộng lớn sang trọng này, cô chợt nhớ tới một việc: “Lần trước em nhìn thấy trong danh sách nhà giàu có một người tên là Hình Liệt Hàn, đó là anh trai của anh sao? Hình Nhất Phàm thấy cô vậy mà còn theo dõi cái này, anh gật đầu nói: “Ừ! Đáy là anh trai của anh!” Bây giờ Bạch Hạ đã biết độ giàu có của gia đình anh đến đâu rồi, bởi vì tên của anh trai anh đứng trong top năm người giàu nhát thế giới. Cô không khỏi thầm tặc lưỡi. Bước vào trong văn phòng, Hình Nhất Phàm bảo trợ lý mang trà và cà phê vào, còn có một ít đồ ăn nhẹ và trái cây đến cho cô. Bạch Hạ tròn mắt nhìn trái nhìn phải, cô cảm thấy mọi thứ ở đây rất mời lạ, dần dà cô cũng dám nhìn ra cảnh tượng ở trên tầng cao một lần nữa, bởi vì từ đây, cô có cảm giác lòng mình như rộng hơn rất nhiều. Cô đang nhìn quanh thì bỗng có một cánh tay vòng qua eo cô, cô mỉm cười để yên cho người đàn ông ôm lấy mình “Anh làm xong việc rồi sao?” “Ừm!” Hình Nhất Phàm trằm giọng đáp, anh khẽ ngửi mùi thơm trên tóc cô: “Buỏi chiều anh lại đến, lát anh sẽ cùng em đi ăn.” Bạch Hạ hơi nghiêng đầu, lộ ra cái cổ nhỏ nhắn trắng nõn. Người đàn ông nhìn thấy vậy, không buông tha cho cơ hội này, đôi môi mỏng liền hạ xuống, để lại trên cổ cô một vét hôn đỏ. “Anh đừng như vậy nữa mài! Rất xấu hỏ đó.” Bạch Hạ đẩy anh ra, người đàn ông này cứ thích làm như vậy. Hình Nhất Phàm thấp giọng cười: “Có gì đáng xấu hỗ chứ? Đúng lúc để mọi người biết rằng em đã có bạn trai rồi.” Bạch Hạ không vui! “Nó chỉ làm cho mọi người nghĩ răng em rất tuỳ tiện thôi!” Hình Nhất Phàm không nói nên lời: “Đây là dấu ấn của tình yêu. Ai dám nói bậy thử xem.” Bạch Hạ cười, quay đầu lại trừng anh: “Anh bá đạo quá đấy.” Hình Nhất Phàm ấn cô vào lòng, kề môi mỏng vào tai cô: “Anh chỉ bá đạo với riêng mình em thôi, những người phụ nữ khác không có diễm phúc này đâu.”