Trong lòng Bùi Nguyệt Hoàng quýnh lên, vẫn giải thích một câu: “Đương nhiên cậu khác rồi.” Lúc này Lam Thiên Thần mới nhíu mày cười, rất vui vẻ. “Tôi biết vị trí tôi trong lòng em, không giống người đàn ông khác mà.” Lam Thiên Thần đắc ý nói một câu. Bùi Nguyệt Hoàng bị anh nói làm hơi loạn, cô đứng lên: “Được rồi, năm giờ rưỡi gặp ở bãi gửi xe.” “Được.” Lam Thiên Thần gật gù, tất nhiên là ngồi xe cô tới thì cô cũng phải đưa anh về nhà. Bùi Nguyệt Hoàng đầy cửa đi ra, cô thở dài một hơi, khóe mắt đuôi mày lại đầy vẻ dịu dàng, trên người Lam Thiên Thần như có ma lực, vài câu đã làm rồi loạn sự bình tĩnh tu luyện bao năm của cô. Nguyệt Hoàng tới khúc rẽ, vẫn không xoay qua phía khác, thì nghe thấy mấy nhân viên nữ ở khúc rẽ đang tán gẫu, đề tài của họ vẫn là Lam Thiên Thần. “Tôi nghe ngóng rồi, anh đẹp trai kia tên là Lam Thiên Thần, năm nay 26 tuổi, sinh nhật là tuần sau luôn, mọi người ai muốn bẫy được anh ấy, thì ra tay lúc sinh nhật luôn đi.” “Anh ấy vừa đến, máy người háo sắc trong phòng làm việc chúng ta đều mừng như điên, có ai mà không muốn bẫy ảnh?” “Anh ấy đẹp trai chết mát, còn đẹp trai hơn cả minh tinh mà tôi gặp. Lúc vung tay nhấc chân cảm giác khí chất mê người này làm tôi ngất luôn.” “Có điều chúng ta không biết anh ấy có bạn gái không. Nếu anh ấy có bạn gái rồi, không biết là cô nào may vậy.” “Tốt nhát là không có.” “Mọi người có bạn trai rồi, đừng có tranh với tôi. Lần này sinh nhật anh ấy, mục tiêu ảnh nhìn trúng là tôi.” Có một cô gái nói. “Được, cô mau mà lao lên, đừng để người khác húp được.” Bùi Nguyệt Hoàng nghe tới đây, đôi mắt đẹp của cô hơi lạnh giá, cô bước ra, lạnh lùng lên tiếng: “Thời gian làm việc để mọi người nói chuyện phiếm sao?” Bốn nữ nhân viên đang biếng nhác quay đầu lại nhìn, vừa nhìn một cái, hồn cũng sợ bay. Sao lại là Bùi tổng. “Bùi tổng, xin lỗi, chúng tôi không dám nữa.” “Dám âm thầm bàn chuyện buôn dưa, tôi thấy các cô có vẻ chán làm rồi.” Giọng của Bùi Nguyệt Hoàng rõ là rất giận. “Chúng tôi sai rồi, Bùi tổng, chúng tôi quay lại làm việc luôn.” Nói xong, vội vàng bước nhanh đi. Đôi mắt Bùi Nguyệt Hoàng lạnh nhạt nhìn họ rời đi, có điều, cô biết được một tin từ câu chuyện của họ. Tuần tới Lam Thiên Thần sẽ đón sinh nhật sao? Ngày bao nhiêu? Bùi Nguyệt Hoàng vừa nghĩ vừa đi về phía thang máy. Cô vừa vào, mấy nhân viên đang đợi thang máy vội lui ra. Trên đường về văn phòng, đi qua phòng của Hứa Mẫn, cô lên tiếng dặn một câu: “Tới phòng nhân sự, đưa tư liệu Lam Thiên Thần cho chị.” “Được, Bùi tổng.” Hứa Mẫn không dám hỏi nhiều, đi ra cửa lấy tài liệu. Bùi Nguyệt Hoàng quay về phòng làm việc của mình, hất mái tóc dài, rết cuộc cô làm sao vậy? Rảnh rỗi quá sao? Thế mà còn muốn biết sinh nhật của Lam Thiên Thần là ngày bao nhiêu. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn cô vang lên, cô đi tới cầm lấy xem thử, không khỏi lo lắng trong lòng, là ông. “Alo, ông ạ.” Bùi Nguyệt Hoàng nghe. “Nguyệt Hoàng à, ông đang trong viện.” Ông Bùi còn đang thở hổn hến, có vẻ rất khó chịu. “Ông, ông sao thế ạ?” Bùi Nguyệt Hoàng vội hỏi. “Vừa nãy ông đau ngực, đến luôn bệnh viện kiểm tra. Bảo là tim ông thoái hóa, không sống được lâu nữa. Nguyệt Hoàng à, mau sinh chắt ông đi, để trước khi chết ông thầy. được thằng chất, ông đã thỏa lòng rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi thở dài một hơi, mấy năm nay ông luôn ra chiêu này, chỉ cần có chỗ nào không thoải mái là đi viện ngay, nhất định còn gọi điện cho cô, đơn giản là muốn ép cô kết hôn sớm chút. “Ông, cháu tới thăm ông.” “Không cần, công ty bận vậy, có ba cháu đây rồi. Cơ thể ba cháu cháu cũng biết rồi, chờ cháu kết hôn, đừng làm cho chúng ta thất vọng. Lần nào đưa Tiểu Lam lần trước về nhà đi.” “Ông à, chuyện này không ép được.”