“Buổi trưa em ăn no quá rồi, buổi tôi ăn bừa cái gì cũng được.” Bạch Hạ nói. “Anh dẫn em đi ăn cháo.” Hình Nhát Phàm đứng dậy, cầm túi của cô, đưa tay về phía cô. Bạch Hạ vừa chải tóc dài đã rối, vừa nắm chặt bàn tay của anh, đi ra ngoài với anh. Hình Nhất Phàm bảo trợ lý chưa tan làm đặt một phòng ở nhà hàng cháo hải sản cho anh. Trợ lý nhanh chóng đặt một nhà hàng xa hoa ở trung tâm thành phố giúp anh. Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ ra thang máy, trợ lý ở sau không khỏi than thầm, xem ra việc Hình gia chiều vợ đúng là di truyền mà. Hình tổng chiều vợ vô cùng vậy, không biết đã cho đám cẩu độc thân trong công ty ăn bao nhiêu cẩu lương. Mà nhị thiếu nhà này cũng thé, chiều bạn gái kinh khủng. Tương lai nghĩ xem tiểu thiếu gia Hình gia cũng vậy sao? Vậy ai thành phu nhân Hình gia đúng là có phúc ba đời, kiếp trước cứu cả dải ngân hà. Nhà hàng ở gần đó, Bạch Hạ vừa ngủ dậy, cả người đầy tinh thần, cô muốn tối nay có thể hoàn thành nhiều công việc hơn. Hình Nhất Phàm đã gọi đồ rồi, anh thấy cô gái đã ngủ đủ, hai gò má trắng nõn đầy đặn sáng lấp lánh lên, như thể mọng nước vậy. Điều này khiến anh kích động, muốn đưa tay bóp gương mặt đầy xúc cảm của cô. “Chuyện của Diệp Giai Mị, anh đang điều tra à?” Bạch Hạ hỏi một câu. “Ừ, trợ lý đang điều tra, phải mắt thời gian vài ngày.” “Hôm nay bà ta gọi cho em, bảo em về nhà, còn bảo em gọi ba em về nữa. Xem ra đã mấy hôm ba em lơ bà ta rồi.” “Cũng đáng đời bà ta, ai bảo bà ta không biết kiểm điểm.” Hình Nhất Phàm phiền nhất người như vậy. Bạch Hạ cũng không hề đồng tình với Diệp Giai Mị, cô gật đầu bảo: “Đúng vậy, bà ta đáng đời.” “Em yên tâm, chuyện này ba em tự quyết, em đừng nghĩ nhiều.” Hình Nhất Phàm an ủi một câu. Bạch Hạ chống cằm, không hiểu sao có chút sầu cảm. “Đang nghĩ gì thế?” Hình Nhất Phàm quan tâm nhìn cô. Bạch Hạ tự lẫm bẩm: “Em đang nghĩ, tình yêu có phải có kỳ hạn, chờ hết kỳ hạn thì sẽ hết yêu?” Hình Nhất Phàm ngắn ra, anh tháp giọng bảo: “Vậy phải tùy người, có người sẽ yêu vĩnh viễn.” Nói ví dụ như anh, tình yêu của anh có bảo hiểm, đã yêu là cả một đời. Bạch Hạ mim môi cười: “Ừ.” Hình Nhất Phàm đưa tay lại, tay Bạch Hạ cũng tự nhiên đặt vào tay anh, được anh siết chặt. “Chuyện như phản bội, sẽ không bao giờ xảy ra trên người anh.” Hình Nhất Phàm thấp giọng bảo đảm, cho dù có một ngày cô không còn yêu anh, anh cũng sẽ nghĩ cách để cô quay lại. Ánh mắt Bạch Hạ lắp lánh cảm động, cô gật đầu: “Cũng sẽ không xảy ra với em.” Trong biệt thự an tính, hai bóng người cùng dùng cơm. Bùi Nguyệt Hoàng thử một món, khuôn mặt của Lam Thiên Thần đối diện có một sự căng thẳng, chỉ lo món của mình không hợp khẩu vị cô. Bùi Nguyệt Hoàng thử xong thì ngẳng đầu nhìn người đàn ông đối diện, cười gật gù: “Like, rất ngon.” Nói xong, cô. cằm lấy một bát cơm vừa nãy mình xới, một bát thì đưa tới trước mặt Lam Thiên Thần: “Nào ăn đi.” Lam Thiên Thần nhìn bát cơm, muốn cười nhưng vẫn cầm lấy ăn, đũa của Bùi Nguyệt Hoàng cứ liên tục gắp món ớt chuông. Đối với cô mà nói, cơm như thế này đã là mỹ vị lắm rồi. “Ăn ngon thật.” Bùi Nguyệt Hoàng cầm bát, tướng ăn nho ngã. Lam Thiên Thần đối diện cuối cùng đã yên tâm, xem ra rất vừa miệng cô. Bùi Nguyệt Hoàng ăn xong bát cơm to, dù không đi lấy cơm nhưng vẫn không đặt đũa, vẫn ăn tiếp. Dường như muốn ăn hết món trên bàn mới thôi. Cảm giác trong lòng Lam Thiên Thần càng lúc càng thỏa mãn, cứ nghĩ cô là nữ thần lạnh lùng, khó mà thỏa mãn, không ngờ, vài món cơm nhà đã bắt cô thành tù binh rồi.