Lam Thiên Thần không đáp mà nhìn cô. Cô quay đâu hỏi anh: “Cậu có đặc biệt thích cái gì không?” “Em nói bây giờ à?” “Ừ,” Cô gật đầu. “Em.” Ánh mắt Lam Thiên Thần nhìn lên người cô. Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi kinh ngạc, cô bật cười: “Bây giờ cách biểu đạt tình cảm của người trẻ, đều trực tiếp thế ư? Lam Thiên Thần đưa tay kéo bả vai cô: “Đúng, trực tiếp mà bá đạo.” Bùi Nguyệt Hoàng vừa bị anh kéo như vậy, nhất thời không ngồi vững, nửa người lại gần lồng ngực anh, bị anh ôm chặt. Trong hơi thở của Bùi Nguyệt Hoàng len vào hơi thở đàn ông mát lạnh, đầu cô trống không, cô đột nhiên nhận ra, cô thích hơi thở này, tràn đầy thoải mái và cảm giác an toàn. Cô không khỏi dựa vào lồng ngực anh nghỉ ngơi, chọn một tư thế cô thoải mái, nằm ngửa trên ghế dài, gối đầu lên đùi anh. Cô ngước nhìn bầu trời đầy sao, khẽ thở dài thoải mái: “Bầu trời đêm đẹp quá.” Lam Thiên Thần nhẹ vuốt tóc cô, cũng ngắng đầu nhìn trời đêm với cô. Cô nhìn một lát, đột nhiên ánh mắt nhìn lên vạt áo anh. Nhìn thẳng lên trên, xương hàm đẹp mắt, mà lúc này, Lam Thiên Thần cũng đang nhìn về phía cô. Trong nháy mắt một gương mặt đẹp trai phủ đầy trong mắt cô. Mỗi một đường nét đều làm cô động lòng, thậm chí khiến cô muốn giành lấy anh. Ánh mắt Lam Thiên Thần nhìn ánh mắt cô đang quan sát anh, không khỏi cúi đầu xuống, khiến cô nhìn rõ hơn. Nhưng anh căn bản không biết, trong lòng Bùi Nguyệt Hoàng nảy ra suy nghĩ gì. Lúc anh lại gần hơn nữa, hô hấp của Bùi Nguyệt Hoàng hơi cứng lại, tay cô như con rắn quấn lấy cỗ người đàn ông. Cô hơi dùng sức, môi mỏng của anh đã đặt lên môi cô, hai người hôn nhau. Tuy Bùi Nguyệt Hoàng gọi mời anh, nhưng cô không có kinh nghiệm, vì vậy vẫn là Lam Thiên Thần dẫn nụ hôn sâu, khiến nó triền miên lâu dài. Một nụ hôn khiến không khí xung quanh đều nóng lên, một sự hừng hực không tên đang bùng cháy. Phút chốc, Bùi Nguyệt Hoàng đẩy anh ra, lúc này Lam Thiên Thần mới chưa hết thèm rời khỏi môi cô, hơi thở cũng loạn cả lên. “Sao thế?” Lam Thiên Thần nghĩ là cô không thích. “Có… có muỗi.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, ngồi dậy, bắt đầu xoa nhẹ vào chỗ cẳng chân làm cô ngứa không chịu AT nỗi. Đột nhiên Lam Thiên Thần chịu hết nỏi, cười một cái, đưa tay gãi hộ cô. “Đừng cười, chúng ta vê đi.” Bùi Nguyệt Hoàng có hơi tức, vậy mà anh còn cười. Lam Thiên Thần thấy cô muốn đi giày, anh xót nói: “Đừng đi, cầm trong tay đi, anh cõng em về.” “Ơ nhưng đường có hơi xa.” Bùi Nguyệt Hoàng nhắc anh một câu. “Không sao, anh cõng được.” Lam Thiên Thần cúi người trước mặt cô. Bùi Nguyệt Hoàng cầm giày, cúi người nằm lên lưng anh, Lam Thiên Thần mạnh mẽ cõng cô lên, cất bước về nhà. “Lam nhị thiếu, cậu chắc chắn không có bạn gái chứ?” Bùi Nguyệt Hoàng thoáng cái hỏi một câu. Lam Thiên Thần rất chắc chắn nói: “Không có.” “Không có thì tốt.” Bùi Nguyệt Hoàng vui vẻ một lát. “Em vui thế làm gì?” Lam Thiên Thần tò mò. “Như vậy chuyện tôi ve vãn cậu vừa nãy, tôi sẽ không thầy có lỗi.” Bùi Nguyệt Hoàng cười hì hi. Lam Thiên Thần lập tức phản bác: “Ai bảo em ve vãn anh? Rõ ràng anh ve vấn em.” “Tôi lớn hơn, là tôi ve vãn cậu.”