Đầu óc Bạch Hạ trở nên trống rỗng, lúc cô tưởng người đàn ông kia nuốt sống mình, anh lại thả cô ra. Hình Nhất Phàm đóng cửa ra, cúi đầu xuống nhìn xem chính mình, sợ đêm nay lại là một đêm mất ngủ. Ngày thứ ba, nhiệm vụ của Bạch Hạ là cùng Nozawa đi thăm quan sách, nhà hàng, viện bảo tàng, hôm nay Hình Nhát Phàm có công việc không có thời gian cùng đi, ban đêm Hình Nhất Phàm từ chối máy khách hàng để chạy về ăn cơm Bạch Hạ nấu. Anh không muốn một mình Nozawa độc hưởng mỹ thực. Ngồi vào bàn ăn, Bạch Hạ nói với bọn họ: “Ngày mai công ty bọn em có sự kiện ký tặng truyện tranh, em phải tham gia ký tặng.” Nozawa lập tức hưng phấn nói: “Mình có thể đến thăm quan không?” “Được chứ!” Bạch Hạ gật đầu, ánh mắt mong đợi nhìn Hình Nhất Phàm ở phía đối diện: “Anh có thời gian không?” Hình Nhất Phàm suy nghĩ một lúc và nói: “Khi nào thì em ký tặng?” “Hai giờ chiều em bắt đầu.” “Anh sẽ có gắng hét sức để qua đó.” Hình Nhất Phàm sẽ có một cuộc họp vào ngày mai, nhưng anh không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc vinh quang của cô, đây là thành tích của cô. Bạch Hạ cười một tiếng: “Được, nếu như anh có thời gian có thể qua, lát em nhắn địa chỉ cho anh.” Cơm nước xong xuôi, Bạch Hạ cùng Hình Nhất Phàm cùng nhau trở về nhà của mình, Nozawa đã đặt vé máy bay ngày mốt, vì lần này trốn hôn nên cậu không dám ở lại quá lâu mà phải quay về. Hôm nay Bạch Hạ cũng mệt, nhưng mà Hình Nhát Phàm không cho cô đi ngủ sớm như vậy, còn đưa cô ra ban công ngắm cảnh đêm. Bạch Hạ nép vào tay anh, cùng anh đếm sao. “Cung hoàng đạo của anh là gì, để em đoán xem.” Bạch Hạ nói với anh. Hình Nhất Phàm híp mắt nói: “Em còn tin ba cái này à?” “Tin! Tại sao không tin.” Bạch Hạ ôm má: “Mỗi một cung hoàng đạo đều có mị lực riêng.” “Anh hình như là cung Bọ Cạp.” Hình Nhất Phàm nhướng mày nói: “Nhưng anh không tin, tính cách của em gái anh, cùng anh hoàn toàn trái ngược.” “Ừ! Khi nào em có thể gặp em gái của anh, em là một fan lớn của cô ấy!” Bạch Hạ chờ mong nói. “Đừng làm fan lớn của nó làm gì, trực tiếp làm chị dâu đi!” Hình Nhất Phàm xoa mái tóc dài của cô và mỉm cười. Khuôn mặt Bạch Hạ đột nhiên đỏ bừng, cô nhào vào trong vòng tay anh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Hình Nhất Phàm áp lấy gương mặt xinh đẹp của cô, trong lòng nóng như thiêu đốt: “Khi nào ba mẹ anh về, anh sẽ lập tức sắp xếp cho em gặp họ, sau đó chúng ta lĩnh chứng, kết hôn, để anh trực tiếp rước em về nhà!” Bạch Hạ vùi đầu trong ngực anh: “Được!” Sáng sớm, Bùi Nguyệt Hoàng đứng đợi trước cửa nhà Lam Thiên Thần, Lam Thiên Thần bước ra trong bộ vest sáng màu, anh có làn da trắng ngũ quan tuần nhã, như thể bộ đồ màu nào cũng có thể khống chế được một cách hoàn hảo. Lam Thiên Thần kéo cửa xe ngồi vào, chào hỏi người phụ nữ ngồi trên ghề lái: “Chào buổi sáng! Nguyệt Hoàng.” Bùi Nguyệt Hoàng vén mái tóc dài, quay lại nhìn anh, hai lọn tóc óng ả quyến rũ được kéo ra khỏi trán cô một cách lười biếng. “Sao lại gọi tên tôi?” Bùi Nguyệt Hoàng nhíu mày hỏi.