“Alo! Lam nhị thiếu, có chuyện gì không? Bùi tổng đã tan làm từ sớm rồi!” Hứa Mẫn nói. “Nguyệt Hoàng gặp tai nạn giao thông, cô lập tức thông báo cho người nhà của cô ấy tới bệnh viện đi.” Nói xong, Lam Thiên Thần nhìn tên bệnh viện trên xe cứu thương rồi nói. Hứa Mẫn bị dọa sợ, vội hỏi tình hình Bùi Nguyệt Hoàng thế nào rồi. Lam Thiên Thần an ủi cô, nói không nghiêm trọng, bảo cô đừng lo. Nhưng lúc này chứng khiến tình trạng của Bùi Nguyệt Hoàng, anh rất muốn đổi lại, tình nguyện chấp nhận người gặp tai nạn giao thông là anh chứ không phải là cô. Đến bệnh viện, Bùi Nguyệt Hoàng lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, Lam Thiên Thần chờ trước cửa. Trong phòng cấp cứu bên cạnh, thương thế của Lưu Trung nặng hơn Bùi Nguyệt Hoàng. Anh ta vốn đã không muốn sống, vì vậy trước khi gây tai nạn anh ta không thắt dây an toàn, xe của anh ta cũng không chịu nổi cú va chạm mạnh. Một mảnh sắt bắn trúng bụng dưới của anh ta, máu chảy rất nhiêu. Lam Thiên Thần nhìn Lưu Trung được người ta đẩy cáng ngang qua trước mặt, anh siết chặt nắm đấm, hận không thể khiến tên khốn này đền mạng ngay lập tức. Hứa Mẫn báo tin cho người nhà họ Bùi. Vừa nghe tin Bùi Nguyệt Hoàng gặp tai nạn giao thông bọn họ liền hoảng cả lên. Ông Bùi đang nằm viện dưỡng bệnh cũng lập tức tới đây. Hai mươi phút sau, vợ. chồng nhà họ Bùi đỡ ông Bùi bước tới. Vừa nhìn thấy Lam Thiên Thần đang chờ trước phòng bệnh, bọn họ liền sốt ruột. “Nguyệt Hoàng sao rồi? Con bé sao rồi? Có nghiêm trọng không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?” Mẹ Bùi sốt ruột bật khóc. Lam Thiên Thần lập tức an ủi: “Bác trai, bác gái yên tâm, Nguyệt Hoàng chỉ bị thương ở vùng đầu, vết thương ngoài không nghiêm trọng, sẽ không sao đâu.” “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại gặp tai nạn giao thông chứ? Bình thường Nguyệt Hoàng lái xe rất cẩn thận cơ mà.” Ông Bùi cũng sót ruột đến mức viên mắt đỏ lên. Ông rất thương cô cháu gái này. “Lam Thiếu gia, cảm ơn cậu, cậu không sao chứ?” Bố của Bùi Nguyệt Hoàng hỏi thăm, tưởng rằng Lam Thiên Thần và con gái mình đi chung xe. “Không sao, cháu cũng đang trên đường về nhà thì bắt gặp nên đi theo xe cứu thương tới đây.” Lam Thiên Thần lắc đầu nhìn chiếc cửa màu xanh nhạt, trong lòng không ngừng tự trách. Vụ tai nạn giao thông mà Bùi Nguyệt Hoàng gặp phải đều do anh mà ra. Nếu anh không khiến Lưu Trung ghi thù thì cho dù anh ta lười nhác trong công việc, Bùi Nguyệt Hoàng vẫn sẽ giữ anh ta lại tiếp tục làm việc. Nhưng vì anh mà Bùi Nguyệt Hoàng lại đuổi việc Lưu Trung khiến anh ta thù hận, dùng cách độc ác này hại cô để trả thù. Trong lòng Lam Thiên Thần quyết định, cho dù lần này Bùi Nguyệt Hoàng bị thương ra sao thì cả đời này anh vẫn sẽ chăm sóc cô, làm bạn đời của cô. Dùng cả đời này của anh đề bồi thường cho cô. “Nguyệt Hoàng, liệu nó có thể bình an vô sự không đây?” Ông Bùi nhìn cửa phòng cấp cứu, trái tim sắp không chịu nồi nữa, thỉnh thoảng lại đắm ngực. “Ba, ba đừng lo, nhất định Nguyệt Hoàng sẽ không sao đâu.” Ba Bùi an ủi. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại va chạm chứ?” Ba Bùi hỏi Lam Thiên Thần, muốn tìm hiểu rõ mọi chuyện. “Là lỗi của cháu, tai nạn giao thông lần này không phải vô ý mà là có người cố ý trả thù.” “Ai trả thù con gái tôi chứ?” Mẹ của Bùi Nguyệt Hoàng đỏ cả mắt, vội hỏi. “Là một nhân viên ở bộ phận pháp lý của tập đoàn Bùi thị, tên là Lưu Trung. Trước đây giữa cháu và anh ta có mâu thuẫn, Nguyệt Hoàng đã sa thải anh ta. Anh ta ghi hận trong lòng, độc ác gây ra vụ tai nạn giao thông đẻ trả thù. Anh ta đang ở trong phòng cấp cứu bên cạnh.” Lam Thiên Thần không muốn nhắc tới loại cặn bã này một lần nào nữa.