Hình Nhất Phàm hừ nhẹ một tiếng: “Vừa trộm mèo lại trộm cả trái tim anh, em nói xem em không phải tên trộm thì là gì nào?” Hình Nhất Phàm xoa đầu cô. Bạch Hạ nghe xong, trong lòng có chút ngọt ngào. Cô ngượng ngùng nói: “Em trộm trái tim của anh bao giờ?” Hình Nhất Phàm ôm cả người cả mèo vào lòng. Đóa Đóa thấy chủ nhân của mình sến súa như vậy, liền thức thời nhảy ra khỏi vòng tay của Bạch Hạ. Bạch Hạ lập tức bị hôn một cái lên má: “Từ rất lâu rồi.” Bạch Hạ trề môi, mỉm cười đầy đắc ý: “Chứng tỏ em rất giỏi.” Hình Nhất Phàm thấy cô cong môi lên, liền bất ngờ hôn một cái. Bạch Hạ đột nhiên bị hôn trộm, vừa muốn đáy ra lại vừa không nỡ. Hình Nhất Phàm vừa hôn cô vừa ôm chặt cô vào lòng. Bạch Hạ uể oải đánh vào ngực anh: “Đáng ghét, không cho anh hôn.” “Đây là cái giá phải trả cho việc trộm trái tim của anh.” Hình Nhất Phàm liền định tội. Bạch Hạ im lặng nhìn anh, trong lòng đang rất ngọt ngào. Cô dụi vào ngực Hình Nhất Phàm: “Ba mẹ anh sắp về thật rồi sao?” “Ừm, hai ngày nữa em tìm hộ khẩu của em đi, sau ngày gặp mặt chúng ta đi đăng ký kết hôn.” Hình Nhất Phàm ra lệnh. Bạch Hạ suy nghĩ một chút. Hộ khẩu của cô còn đang ở chỗ ba cô, liền gật đầu: “Được, vậy em hỏi mượn ba em.” Hình Nhất Phàm nhớ tới chuyện thân thế của hai đứa trẻ Diệp Giai Mị sinh ra, liền hỏi Bạch Hạ: “Hai đứa con khác của ba em, tại sao trông không giống ông ấy chút nào vậy?” Bạch Hạ cũng rất đau đầu về chuyện này: “Em cũng không rõ lắm, có lẽ là gen của Diệp Giai Mị quá mạnh nên hai đứa không giống ba em.” Bạch Hạ không suy nghĩ nhiều về chuyện này. Người do Hình Nhất Phàm phái đi thăm dò vẫn chưa gửi tin tức về, anh nghĩ sắp có đáp án rồi. Tới lúc đó, anh sẽ tự mình nói với cô chuyện này để cô có thể quay về nhà họ Bạch, đuổi Diệp Giai Mị ra khỏi nhà, để cô lại trở thành đứa con duy nhất của nhà họ Bạch. Đúng lúc đó đột nhiên có tiếng mèo kêu. Thì ra Mao Mao đang đuỏi theo Đóa Đóa, sau đó đè Đóa Đóa xuống đắt rồi li3m lông của Đóa Đóa. Nó đang nịnh Đóa Đóa đây mà! “Bọn chúng đang làm gì vậy?” Bạch Hạ hỏi Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm đột nhiên mỉm cười đầy ám muội: “Đang gạ gẫm nhau đấy!” Bạch Hạ đỏ bừng mặt. Cảm nhận được ánh mắt mờ ám của Hình Nhất Phàm đang nhìn mình chằm chằm, cô quay đầu lại. Ánh mắt Hình Nhất Phàm càng mãnh liệt hơn: “Anh… anh nhìn em làm gì thế?” “Để gạ gẫm em đấy.” Hình Nhất Phàm khàn khàn nói. Bạch Hạ không chịu nỗi, liền đứng dậy khỏi vòng tay Hình Nhất Phàm: “Em về phòng ngủ đây.” Hình Nhất Phàm lập tức ôm cô vào lòng: “Hôm nay em ngủ ở nhà của anh đi.” “Em ngủ ở chỗ của anh, anh có chắc là mình sẽ ngủ được không?” Bạch Hạ dùng ánh mắt đầy ẳn ý nhìn anh. Hình Nhất Phàm nuốt một ngụm nước bọt: “Mặc dù lúc nào anh cũng muốn ăn em, nhưng dù sao anh cũng nhịn lâu như thề rồi, nhịn thêm vài ngày nữa cũng không sao.” Bạch Hạ bị ôm trong lòng anh không khỏi ngượng ngùng. Cô đang nghĩ, sau khi đăng ký kết hôn, cô sẽ hoàn toàn giao mình vào tay anh. Hình Nhất Phàm vẫn không chịu để cô về phòng ngủ mà vẫn ôm trong lòng anh. Sau này anh không muốn để cô ngủ riêng nữa. Trong bệnh viện, tình hình lại hoàn toàn khác biệt. Dưới ánh đèn lờ mờ, Lam Thiên Thần ngồi trước giường chăm chú nhìn Bùi Nguyệt Hoàng sắc mặt tái nhợt. Anh nắm chặt tay cô, hôn lên môi cô. Người nhà họ Bùi muốn ở lại chăm sóc con gái nhưng bọn họ đã lớn tui, ông Bùi lại không chịu nổi vất vả nên cho. dù lo lắng đến không ngủ được, bọn họ vẫn đành tới khách sạn gần đó qua đêm.