“Thiên Thần, cảm ơn cậu!” Bùi Nguyệt Hoàng nằm xuống, có chút yếu đuối. Dường như có Lam Thiên Thần ở đây, cô cảm thấy rất an toàn. Lam Thiên Thần đột nhiên đứng dậy, đặt hai tay lên vai cô rồi thản nhiên hôn lên trán cô một cái: “Anh đã nói rồi, vì em, làm chuyện gì cũng đáng.” Bùi Nguyệt Hoàng khẽ chớp mắt, đột nhiên cô muốn vứt bỏ hết mọi trách nhiệm và sự kiêu ngạo của mình để liều lĩnh yêu anh. Nếu ông nội không đề nghị, cô sẽ từ bỏ quyền thừa kế gia sản, để ông nội tìm người khác quản lý. Còn cô, cô sẽ theo đuổi hạnh phúc của mình! Lam Thiên Thần hôn cô xong, vừa xoay người đi thì đột nhiên một cánh tay nhỏ nhắn giữ tay anh lại. Bùi Nguyệt Hoàng yêu cầu: “Đừng đi.” Lam Thiên Thần mỉm cười: “Anh chỉ đi rửa hoa quả cho em thôi.” Bùi Nguyệt Hoàng có chút xấu hổ, cô còn tưởng anh phải đi đâu đó! Cô buông tay anh ra, nhìn theo bóng người cao gầy của anh đem hoa quả vào phòng rửa tay. Vụ tai nạn giao thông lần này vẫn khiến Bùi Nguyệt Hoàng có chút ám ảnh. Mỗi khi nhắm mắt lại cô vẫn cảm nhận được sự hoảng loạn khi thân xe lăn mấy vòng, như thể cả thế giới đều vỡ vụn vậy. Lam Thiên Thần rửa hoa quả xong liền quay về. Đầu của Bùi Nguyệt Hoàng bị thương, cô lại phải uống thuốc nên rât thèm ngủ. Nhưng Bùi Nguyệt Hoàng không muôn đi ngủ, cô sợ gặp ác mộng. “Có mệt không? Mệt thì ngủ đi!” Lam Thiên Thần đem hoa quả tới ngồi cạnh cô. Nhìn ánh mắt của Bùi Nguyệt Hoàng có thể nhận ra cô đang rất buồn ngủ nhưng lại cố kiềm chế. Bùi Nguyệt Hoàng thở dài một hơi: “Tôi không muốn ngủ, tôi sợ gặp ác mộng.” Lam Thiên Thần khẽ nắm tay cô, an ủi: “Chuyện đã qua rồi! Đừng sợ.” “Cậu có thể ôm tôi một cái không?” Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng có chút mong chờ. Lam Thiên Thần mỉm cười: “Tất nhiên là được.” Phòng bệnh của Bùi Nguyệt Hoàng là phòng dành cho khách quý, vì vậy giường bệnh cũng lớn hơn giường bệnh bình thường. Lam Thiên Thần ngồi trên giường, Bùi Nguyệt Hoàng dụi vào lòng anh, để anh ôm cô vào lòng như một đứa trẻ. Chỉ một lát sau, Bùi Nguyệt Hoàng buồn ngủ. Ánh mắt dịu dàng của Lam Thiên Thần chăm chú nhìn cô. Chỉ cần lông mày của cô khẽ nhướn lên, anh sẽ nhẹ nhàng vỗ về hoặc nắm chặt tay cô, dùng sức mạnh của mình để đem lại cảm giác an toàn cho người con gái đã ngủ say. Quả nhiên Bùi Nguyệt Hoàng không gặp ác mộng nữa, bởi vì có người đang bảo vệ cô. Ông Bùi và vợ chồng nhà họ Bùi đang muốn tới thăm Bùi Nguyệt Hoàng. Tới bên ngoài cửa sổ, mẹ Bùi đột nhiên gọi hai người lại: “Chúng ta đừng vào trong quấy rầy! Nguyệt Hoàng đang nghỉ ngơi.” Ông Bùi và ba Bùi nhìn thấy cũng hiểu, ba người tới căn phòng bên cạnh chờ. “Xem ra Lam thiếu gia này đối xử với Nguyệt Hoàng không tệ! Hiếm khi thấy Nguyệt Hoàng thích ai như vậy, nếu hai đứa nó có thể ở bên nhau thì thật tốt.” Mẹ Bùi mong chờ. Ông Bùi cũng đang suy nghĩ gì đó, thỏ dài: “Thân phận của Lam nhị thiếu này không phù hợp để ở rẻ!” “Ba, ba cứ bắt buộc chồng của Nguyệt Hoàng phải ở rẻ mới được sao? Chỉ cần cậu ấy thật sự yêu Nguyệt Hoàng là được rồi.” Mẹ Bùi cảm thấy yêu cầu này của ông Bùi quá nghiêm khắc. Ông Bùi vẫn kiên quyết: “Tất nhiên là ba mong rằng người tốt như cậu ấy có thể ở rể nhà họ Bùi, ba đồng ý để cậu ấy cùng Nguyệt Hoàng thừa kế toàn bộ tài sản của ông ty.” “Nhưng, gia thế của Lam nhị thiếu tốt như thế, cho dù cậu ấy đồng ý thì con thấy phía nhà họ Lam cũng không đồng ý đâu. Như vậy chẳng phải hai đứa nhỏ sẽ phải chia cắt sao?” Mẹ Bùi lên tiếng. Ba Bùi cũng nói: “Trước đây con đồng ý với quan điểm của ba. Nhưng lần này sau khi Nguyệt Hoàng gặp phải tai nạn nghiêm trọng, con cảm thấy không có gì quan trọng hơn mạng sống của Nguyệt Hoàng cả. Nguyệt Hoàng cũng đã lớn tuổi, nếu không hạ yêu cầu xuống thì chỉ sợ sau này con bé sẽ phải cô đơn.” Chẳng lẽ ông Bùi lại không lo lắng về những chuyện này sao? Ông là người đã bước nửa chân vào quan tài, điều ông muốn được thấy nhất chính là con cháu của mình bình an và khỏe mạnh. Ông Bùi trầm ngâm một hồi cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi! Vậy thì để Nguyệt Hoàng tự mình đưa ra lựa chọn đi! Không ở rể cũng được, nhưng nhát định phải là người toàn tâm toàn ý với Nguyệt Hoàng.” “Con thấy Lam nhị thiếu này là người phù hợp với con bé nhất. Cậu ấy biết nấu ăn, biết chăm sóc con bé, hơn nữa nghe nói cậu ấy vừa gia nhập bộ phận pháp lý của công ty mà đã giải quyết được rất nhiều vấn đề xảy ra từ trước, còn cứu vãn được một dự án lớn. Quả thực là người đàn ông tốt vừa giỏi văn vừa giỏi võ.” Mẹ Bùi đánh giá rất cao Lam Thiên Thần. Trong phòng bệnh, bầu không khí yên tĩnh, Lam Thiên Thần ngắm nhìn cô gái đang ngủ say trong lòng mình. Anh khẽ cúi xuống hôn trộm cô một cái. Tập đoàn Hình thị.