Bạch Hạ là cô gái có khả năng quan sát không tệ, cô híp mắt nhìn anh, nghỉ hoặc nói: “Em không tin, anh nói đi, có phải anh làm chuyện gì có lỗi với em không?” Vẻ chột dạ của Hình Nhất Phàm lập tức biến mắt, anh lập tức ngồi thẳng lưng dậy: “Sao có thể như vậy được? Anh đã nói rồi, ngoài em ra, anh không thèm nhìn bất cứ người phụ nữ nào cả.” Bạch Hạ nghe vậy rất ám áp, cô gắp đồ ăn cho Hình Nhất Phàm tỏ ý khen ngợi: “Được, cho anh.” Đúng là Hình Nhất Phàm đang suy nghĩ một chuyện. Anh nghĩ chắc chắn hôm nay Bạch Thế Trạch sẽ rất khổ sở, có thể bây giờ ông đang loạn cả lên với Diệp Giai Mị đây. Dù sao ông cũng là ba của Bạch Hạ, anh khiến ông khổ sở như thế, cũng không dám nói cho Bạch Hạ biết, chuyện này khiến anh có chút áy náy. “Bạch Hạ, hình như gần đây em chưa tới thăm ba phải không. Ngày mai anh mua chút đồ chúng ta tới thăm ông ấy một chút nhé! Chẳng phải em cần lấy sổ hộ khẩu sao?” Hình Nhất Phàm tỏ vẻ tự nhiên. Bạch Hạ gật gù: “Phải rồi, gần đây em chưa về thăm ông ấy. Được rồi! Lát nữa em gọi điện thoại báo cho ông ấy một tiếng, không biết ngày mai ông ấy có công việc không.” “Ăn cơm xong em gọi hỏi đi.” Trong lòng Hình Nhất Phàm nghĩ, bây giờ Bạch Hạ quan tâm tới Bạch Thế Trạch, nhất định ông ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Bạch Hạ không suy nghĩ gì nhiều. Cô cằm điện thoại di động lên nhắn số của ba, chờ cuộc gọi kết nói. Một lát sau, giọng nói mệt mỏi mà mừng rỡ của Bạch Thế Trạch vang lên: “Alo, Hạ Hạ.” “Ba, ngày mai ba có thời gian không? Con và Nhất Phàm tới thăm ba một chút.” Bạch Hạ mỉm cười hỏi. “Được! Con và Nhất Phàm cùng tới sao?” “Ừm, cùng tới. Chúng ta không ăn ở nhà, hẹn ở nhà hàng đi!” Bạch Hạ không muốn chung đụng với Diệp Giai MỊị, vì vậy cô chỉ định ghé qua nhà một chuyên rồi ra ngoài ăn. Bạch Thế Trạch hiểu cô đang muốn tránh mặt Diệp Giai Mị, liền an ủi: “Hạ Hạ, từ giờ trở đi, con không cần phải đụng mặt Diệp Giai Mị nữa, bà ta sẽ không bắt nạt được con nữa đâu.” Bạch Hạ nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc hỏi: “Tại sao?” “Bời vì ba đã buổi bà ta ra khỏi nhà rồi, sau đó nhanh chóng ly hôn với bà ta, sau này không liên quan gì tới bà ta nữa.” Bạch Thế Trạch giải thích rõ ràng với Bạch Hạ. Lúc này, nghe được giọng của Bạch Hạ, ông cảm tháy rất an ủi. Bởi vì sự áy náy của ông đối với Bạch Hạ quá lớn. Bạch Hạ lập tức đặt đũa xuống, hỏi thăm: “Ba, có chuyện gì sao?” Hình Nhất Phàm ở đối diện cũng đặt đũa xuống, chăm chú nhìn Bạch Hạ. “Bà ta không xứng làm vợ ba. Tóm lại là, Hạ Hạ, ba có lỗi với con và mẹ con, ba sai rồi, cả đời này ba có lỗi với con và mẹ.” Giọng nói của Bạch Thế Trạch nghẹn ngào. Bạch Hạ chưa từng thấy ba cô thương tâm như vậy bao giờ, có lẽ đã có chuyện lớn xảy ra mới có thể khiến người đàn ông đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn như ông ấy khóc thành tiếng. “Ba, bây giờ con sẽ qua đó ngay.” Bạch Hạ không yên tâm, trong lòng có chút sốt ruột. Chẳng lẽ Diệp Giai Mị làm ra chuyện gì quá đáng sao? “Hạ Hạ, con đừng tới đây, ba không sao đâu.” “Không được, con sẽ tới đó, con đi ngay đây.” Nói xong, Bạch Hạ cúp máy. “Anh đi với em.” Hình Nhất Phàm lập tức đứng dậy nói. Bạch Hạ nuốt không trôi nữa, liền gật đầu: “Được! Vậy anh đưa em về nhà một chuyền, hình như ba em gặp. chuyện gì đó.” Hình Nhất Phàm biết rõ Bạch Thé Trạch xảy ra chuyện gì, nhưng lại không nói được. Anh lái xe đưa Bạch Hạ tới nhà Bạch Thế Trạch. Trên đường đi, Bạch Hạ lo lắng ra mặt, cô thở dài: “Ba em nói ông đã đuổi Diệp Giai Mị ra ngoài, chắc chắn là vì chuyện quá đáng của bà ta.” Hình Nhất Phàm âm thầm đáp trong lòng, không chỉ vì chuyện đó đâu. “Chúng ta về đó là sẽ biết thôi, em đừng lo lắng.” Hình Nhất Phàm an ủi. Bạch Hạ cũng chỉ có thể kiềm chế sự thắc mắc. Cô cũng không biết nên nói gì về cuộc đời của ba cô nữa. Nhưng ít ra, cô sẽ không đi vào vét xe đổ của ba mẹ. Ánh mắt Bạch Hạ thoáng sáng lên, cô quay sang nhìn người đàn ông đang lái xe, ánh đèn của chiếc xe thể thao màu lam sẫm chiếu thẳng vào gương mặt góc cạnh của anh, quả thực là một người đàn ông ưu tú.