Hình Nhất Phàm giờ còn đang bận chuyện ly dị của ba và Diệp Giai Mị, cô không muốn quấy rày anh, dù sao ở cùng Đỗ An Kỳ, cô cũng thấy an toàn. Uông Tuyền mang theo thủ hạ lái xe một mạch đến công viên ở gần đó, gã ảo não đập cửa xa: “Làm sao đến hai con đàn bà cũng không xử lý được.” Mấy tên côn đồ bên cạnh cũng bực dọc, đã lăn lộn lâu như vậy rồi chưa bao giờ trải qua cảm giác kinh sợ như vậy, hơn nữa thể diện của họ cũng mất sạch rồi. “Lần này làm sao đây? Đó là bạn gái luật sư đó, nhất định cô ta sẽ nói chuyện này với cậu ta, nhỡ cậu ta biết là chúng ta..” “Mấy người sợ cái gì, cũng chỉ là một luật sư cỏn con, còn có thể làm gì chúng ta? Lần sau chúng ta không thể bắt người ở tiểu khu nữa, chúng ta ra xa một chút, tôi không tin không trị được nó.” Uông Tuyền vẫn vô cùng có niềm tin với chuyện này. Trong mắt gã, Hình Nhất Phàm có được bao nhiêu bản lĩnh chứ? Một người chỉ vừa mới đi làm, một luật sư nho nhỏ, có khi đến cái công ty luật chính thức cũng chẳng có ấy chứ? Hôm nay bọn họ thảm thiết thu binh, ảo não rời đi. Bạch Hạ được gia đình Đỗ An Kỳ khoản đãi, hai cô gái ngồi trong phòng, đối với trận chiến vừa rồi vẫn còn chút ân hận, tại sao không ném hai quả sầu riêng đó vào mặt hai kẻ kia chứ? Hai người trò chuyện một lúc liền bật cười, cảm giác hai người vừa có hành động vĩ đại nhất trong lịch sự. Bạch Hạ cũng kể với Đỗ An Kỳ rằng mình sắp dọn về ở trong căn nhà của Hình Nhất Phàm, đây cũng là một chuyện khiến cô ấy thấy tiếc nuối, có điều, Bạch Hạ nhất định sẽ mời Đỗ An Kỳ tới tham dự hôn lễ của họ, bây giờ, hai người họ là bạn đã từng qua hoạn nạn. “Tôi thực sự thấy vinh sự khi được đến hôn lễ của cô. Cô yên tâm, tôi nhát định sẽ tới.” Đỗ An Kỳ vô cùng muốn đi. Lúc này Hình Nhất Phàm đang cùng Bạch Thế Trạch đi tìm một vài chứng cứ, ví dụ như khách sạn mà Diệp Giai Mị và Hồ Thắng từng tới, đó là bạn của Hồ Thắng, nhưng lại bị Hình Nhất Phàm tra ra khách sạn này từng phạm pháp, thậm chí sau khi Hình Nhất Phàm nói với ông chủ những mức phạt có thể nhận, nhìn vẻ chuyên nghiệp của anh, ông chủ cũng bị dọa hét hồn. Vì vậy, ông ta nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng quyết định ra òa làm chứng, cũng giao ra ghỉ chép hai người nọ gian díu, cộng thêm bản thân ông ta làm chứng, Hồ Thắng và Diệp Giai Mị đã lén lút cả chục năm, muôn trôn cũng không thoát. Trợ lý Bạch Thé Trạch đi theo Hình Nhát Phàm cũng được coi như mở rộng kiến thức. Ngày mai sẽ là ngày mở phiên tòa, Hình Nhất Phàm nhất định sẽ giúp ba vợ thắng một phiên tòa vẻ vang. Hình Nhất Phàm lái xe về nhà trước, anh gọi cho Bạch Hạ, hỏi tối cô muốn ăn gì, anh thuận đường mua về. “Vợ ơi, tối nay em muốn ăn gì? Anh sắp về rồi.” Hình Nhất Phàm thân mật hỏi. Bạch Hạ bên kia đã ổn định lại cảm xúc, cô suy nghĩ một chút nói: “Tối nay ăn cháo đi! Cháo tôm, ăn với rau là được.” Hình Nhất Phàm cười nói: “Được, anh thuận đường đi mua tôm rồi về.” *Bao giờ anh về nhớ gọi em, em đang ở nhà An Kỳ.” “Nhà Đỗ An Kỳ? Sao em lại ở nhà cô ta?” Hình Nhất Phàm kinh ngạc. Hình Nhất Phàm cúp điện thoại, tới trung tâm chợ gần nhà mua tôm, đồng thời cũng mua thức ăn ăn kèm với cháo. Hình Nhất Phàm vào thẳng thang máy lên tầng, đi thẳng đến tầng của Đỗ An Kỳ, anh gọi cho Bạch Hạ. Trong chốc lát Đỗ An Kỳ và Bạch Hạ cùng đi ra, cô nhìn thấy Hình Nhất Phàm tay cầm đồ ăn, tự hiểu đây chính là tình yêu đích thực. Giống như một người có gia thế như: Hình Nhất Phàm, một người đàn ông có thành tựu như: anh ại cam nguyện vì cô mà trải qua cuộc sống dầu gạo mắm muối bình thường, bây giờ trong những người đàn ông trẻ tuổi bây giờ ai lại nguyện ý sống một cuộc sống như vậy? Có mà chỉ thích sống trong màn đêm, ngâm người trong quán bar thì cơ! Hình Nhất Phàm lại không giống như vậy. Khi ở cùng Bạch Hạ, Đỗ An Kỳ có thể cảm giác được, cô ấy là một người con gái vô cùng tốt, hiền lành lại độc lập. Hai người họ vô cùng xứng đôi! *An Kỳ, tạm biệt!” Bạch Hạ xoay người vẫy tay chào Đỗ An Kỳ, cùng Hình Nhất Phàm đi vào thang máy. Bạch Hạ thở ra một hơi, ngẳng đầu nhìn Hình Nhất Phàm nói: “Hôm nay thiếu chút nữa em đã xảy ra chuyện.” Đôi mắt Hình Nhất Phàm dâng lên một tia nghỉ hoặc: “Sao thế? Em đã gặp chuyện gì?” Thang máy ting một tiếng mở ra, Bạch Hạ bước ra ngoài, nhận lấy chìa khóa trong tay anh, sau lưng cô, Hình Nhất Phàm buông thức ăn, dưa tay đỡ lấy vai cô, tiếp tục hỏi tới: “Mau nói cho anh nghe đi, em suýt nữa gặp chuyện gì?”