Hình Nhất Phàm: “…” Người đàn ông vừa tức giận vừa thấy buồn cười, trầm thấp nói: “Nếu em thích, anh sẽ mua cho em mười bộ nữa… em đừng lo.” Đôi môi đỏ mọng của Bạch Hạ lại lần nữa bị anh chiếm lấy… Đêm hôm đó, màn đêm ngoài cửa sổ vô cùng lạnh lẽo, nhưng đằng sau tắm rèm cửa lại lộ ra một căn phòng ấm nông tình yêu. Sáng sớm, mặt trời ngoài cửa sổ đã đánh thức cả thế giới dậy vào lúc sáu giờ, cây cối ngoài cửa sổ đã hứng đầy sương mai, trên những thảm cỏ còn đọng lại những giọt nước lóng lánh đang rung rinh, vạn vật đều có sức sống căn tràn. Mà trong phòng ngủ chính trên lầu ba của biệt thự, rèm cửa vẫn được che kín, như đang cự tuyệt mọi sự thăm hỏi, ngay cả ánh mặt trời cũng không được phép quáy rày những người đang nghỉ ngơi bên trong. Trên chiếc giường lớn mềm mại, Bạch Hạ đang nép mình mệt mỏi dựa trong lòng của người đàn ông bên cạnh, hơi thở nhè nhẹ đều đặn. Hình Nhất Phàm đã tỉnh dậy từ sớm, nhưng anh không hè nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy cô, chỉ dùng một đôi mắt để nhìn kĩ người phụ nữ của mình, trong đôi mắt sáng quyến rũ của anh lại hiện lên vẻ thỏa mãn. Đôi môi mỏng của anh đau lòng đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ , phải một lúc lâu sau anh mới cong môi cười, nhìn đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô, Hình Nhất Phàm cảm thấy hít thở không thông, lại nhịn không được khẽ chạm lên môi cô. Tối hôm qua có lẽ cô đã bị anh làm mệt chét rồi, bây giờ: đã chín giờ rồi mà cô vẫn ngủ rất say. Bạch Hạ lúc này thực sự cực kỳ mệt, Hình Nhât Phàm đã chứng minh cho cô tháy thể lực tốt là như thế nào. Vì có rèm cửa chắn bớt ánh nắng bên ngoài cửa sổ, nên Bạch Hạ vẫn tiếp tục ngủ say, tận cho đến khi đồng hồ sinh học của cô bắt đầu báo thức, hàng mi dài của Bạch Hạ mới khẽ run rẫy hé mở đôi mắt. Điều chào đón cô là khuôn mặt tuần lãng của người mà cô yêu nhất, trong phút chốc Bạch Tiểu Thuần ngượng ngùng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng anh. Hình Nhất Phàm bật cười, vuốt ve mái tóc dài của cô: “Anh xấu như vậy sao? Nên em không muốn nhìn anh nữa rồi?” “Anh bắt nạt em.” Bạch Hạ không khỏi lên án anh. Đêm qua cô đã rất buồn ngủ rồi, nhưng anh vẫn không cho cô ngủ, sao lại như vậy được chứ. Hình Nhất Phàm tất nhiên biết chuyện bắt nạt mà cô đang nói đến là gì, anh cũng không biết làm sao, anh mỉm cười nói: “Anh đã nói rồi mà, nhịn quá lâu sẽ rất phiền phức!” Bạch Hạ: “…” Được thôi! Đêm qua là một đêm mà cả đời này cô cũng khó thể nào quên nổi, hơn nữa cô còn phát hiện, mấy thứ trong tiểu thuyết đều là lừa người cả, đó rõ ràng là một chuyện vô cùng tuyệt vời. Cuộc đời của Bạch Hạ dường như đã mở ra một cánh cửa khác. “Em có đói không? Em muốn ăn gì?” Hình Nhất Phàm hỏi cô. “Đói, em muốn ăn cháo.” “Được! Anh đi nấu cháo, em nằm một lát đi.” Bạch Hạ gật đầu, nhìn theo Hình Nhất Phàm rời giường, Bạch Hạ vẫn xấu hỗ che kín mặt. Hình Nhất Phàm bước vào phòng tắm, anh tắm xong sau đó mặc một bộ quần áo thoải mái rồi đi xuống nhà. Bạch Hạ nằm trên giường trừng to hai mắt, đưa tay lấy điều khiển rèm bật lên, ánh nắng ngoài cửa sỏ lập tức tràn vào, ánh sáng rực rỡ lan toả khắp căn phòng. Tâm trạng của Bạch Hạ dường như cũng được lấp đầy chỉ trong trong một giây, cô vừa hồi tưởng lại sự dịu dàng của Hình Nhất Phàm đêm qua, đôi môi đỏ mọng cong lên, nở một nụ cười mãn nguyện. Một cảm giác hạnh phúc dâng lên từ tận đáy lòng cô. Lúc cháo đang được nấu, Hình Nhất Phàm bưng một cốc nước ấm lên lầu thì thấy Bạch Hạ đã dậy rồi, Bạch Hạ cũng vừa tắm xong đi ra, mặc một chiếc áo phông dài, mái tóc dài có chút rối xoả dài sau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khoan khoái, sạch sẽ lạ thường. Hình Nhất Phàm bất giác ngắm nhìn người phụ nữ của mình, như thể mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt đi, khiến anh không còn lựa chọn nào khác ngoài mê đắm nhìn cô. Bạch Hạ cô vò nhẹ mái tóc dài của mình, đi tới gần anh, mỉm cười nhận lấy ly nước ấm từ tay anh, uống một ngụm “Em thực sự có chút không nỡ thay ra giường đi.” Bạch Hạ còn đang do dự chuyện này, vừa nãy cô nhìn thấy ra giường bị nhuốm một ít máu rồi. Hình Nhất Phàm ôm lấy gáy cô hôn cô một cái: “Nếu em thích, anh sẽ giặt sạch cho em.” Bạch Hạ cười nói: “Chúng ta cùng nhau giặt.”