Hình Nhất Phàm cười xấu xa: “Khi người khác hỏi về mối quan hệ của em và anh, em cứ nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên đi.” Bạch Hạ không khỏi trừng anh một cái, giơ tay đánh nhẹ vào ngực anh: “Không cho anh nói vậy đâu.” Các nhân viên gần đó nhìn thấy hai người đánh yêu mắng thương như vậy, không khỏi nghĩ, có vẻ như lại là một cặp tình nhân ân ái đây. Sau khi váy cưới được lấy ra, Bạch Hạ đi theo nhân viên vào thử, Hình Nhát Phàm cũng không vội thay vest nam của mình, mà vẫn ngồi trên sofa chờ cô dâu của mình ra. Chiếc váy cưới này được đặt may riêng cho Bạch Hạ nên khi mặc vào thì rất vừa vặn, kiểu áo quay ôm sát ngực khiến người ngày thường ít khi mặc đồ lộ vai như Bạch Hạ có chút không thích ứng được. Tuy nhiên, sự thiêng liêng và long trọng của chiếc váy cưới đã khiến cô che giấu sự xấu hỗ này đi. Cô gái trong gương trông thật xinh đẹp trong chiếc váy cưới. Bạch Hạ xõa tóc dài ngang lưng, mái tóc đen dài như gắm xoả trên làn váy cưới màu trắng, càng làm cho làn da trắng như: tuyết của cô thêm ni bật. Đột nhiên, lúc Bạch Hạ chuẩn bị xem phía sau như thế nào thì bỗng đầu óc cô trắng xoá, thậm chí là mặt cô cũng đỏ bừng lên. Tối qua, Hình Nhất Phàm để lại vài vết hôn trên lưng cô, đến bây giờ vẫn chưa tiêu mắt! Bạch Hạ xáu hổ, muốn giải thích đó là muỗi đốt, nhưng khi thấy nhân viên phục vụ rất nghiêm túc, hơn nữa không hề dùng ánh mắt khác lạ gì nhìn mình, cô mới nhịn xuống. “Bạch tiểu thư, cô đi ra ngoài để Nhị thiếu gia cũng ngắm một chút đi!” “Cô có thể gọi anh ấy vào giúp tôi không?” Bạch Hạ không muốn ra ngoài, bởi vì bây giờ chỉ có hai người phục vụ cô, nếu cô lại đi ra ngoài, sẽ càng có nhiều người nhìn thấy dâu tây trên lưng cô. “Được, cô chờ một chút.” Người phục vụ đi ra, một lúc sau, Hình Nhất Phàm đẩy cửa bước vào, mà người phục vụ còn lại cũng biết ý, mỉm cười nhanh chóng rời đi. Bạch Hạ đứng dưới ánh đèn trắng nhẹ nhàng, cả làn da của cô và chiếc váy cưới đều như được bao phủ trong một màn sương trắng trong như pha lê, xinh đẹp đến nỗi khiến cho anh thấy khó thở, không dám thở mạnh. Sợ rằng cô là một nàng tiên xinh đẹp, sắp làm phép và biến mắt khỏi mắt anh rồi. Bạch Hạ cũng đang ngắm mình trong gương, chiếc váy cưới nhiêu tâng như mây trôi bông bênh quanh người cô, đẹp như mơ vậy. Cô cũng nhìn thấy người đàn ông đang bước đến sau lưng mình, cô mím môi khẽ cười, xấu hổ vuốt vuốt mái tóc. dài, để lộ ra vết dâu trên vai mà anh đã để lại đêm qua. Hình Nhất Phàm đưa tay ôm lấy eo cô từ phía sau, eo của cô thon đến nhường nào, mềm dẻo đến đâu, tối qua anh đã thử rồi. “Rất đẹp.” Hình Nhất Phàm nhìn cô gái trong gương, anh không khỏi cảm thán. Bạch Hạ dựa vào lòng anh, cùng nhau chiêm ngưỡng hai người trong gương, cảm giác hạnh phúc rõ ràng bao trùm lấy họ. “Em cũng rất thích.” Bạch Hạ cười nói. “Váy cưới đã đẹp, vợ của anh càng đẹp hơn.” Hình Nhất Phàm lập tức biến thành chàng hoàng tử si tình, dùng hết lời khen ngợi cô. Từ trong ánh mắt của anh, Bạch Hạ có thể cảm nhận được sự yêu thích của anh, anh không cần nói gì nhiều cô cũng biết vị trí của mình trong lòng anh. Hình Nhất Phàm phát hiện dưới mái tóc dài của cô vẫn còn chiến tích của anh đêm qua, anh thấp giọng cười, hôn lên đó: “Đây là thành quả của anh đấy.” Bạch Hạ thấy anh còn không biết xấu hổ nói như vậy, liền cảnh cáo anh một câu: “Lần sau không được phép hôn những chỗ lộ liễu như vậy nữa, em xấu hổ không dám đi gặp người khác.” Hình Nhất Phàm nghe thì nghe đấy, nhưng chưa chắc sẽ làm theo, bởi vì anh thích để lại ở đâu thì đề lại ở đấy. Hình Nhất Phàm vén mái tóc dài lên, hôn lên chiếc cổ xinh đẹp của cô một lần nữa, sau đó, anh hơi buồn bực nói: “Sao dì nhỏ lại thiết kế váy quây cho em chứ? Có khăn choàng không?” Bạch Hạ nghe hiểu suy nghĩ của anh, cô không khỏi nở nụ cười giải thích: “Áo cưới chính là thiết kế như vậy mà! Cũng không hở hang lắm mà anh!” Hình Nhất Phàm vẫn còn xoắn xít việc xương quai xanh hoàn hảo của cô bị lộ ra ngoài, anh thầm nghĩ, lát nữa đi ra ngoài xem có thể đưa ra ý kiến với dì nhỏ hay không.