Bạch Hạ cũng đàu lòng ngồi xổm người xuống, đưa tay ra lau nước mắt, cười an ủi: “Điềm Điềm, đợi cô lần sau đến dạy cháu được không? Đừng khóc.” Hình Nhất Phàm lại thấy con nhóc khóc nhè nhẹ này thật đáng yêu, liền vươn tay ôm lấy Hình Vũ Điềm “Thôi, chủ nhật tuần này chú tới đón cháu đến nhà cháu chơi, để cho cô cùng cháu vẽ tranh nguyên một ngày luôn, được chứ?” Lời này của Hình Nhất Phàm có tác dụng rát lớn, Hình Vũ Điềm lập tức vui vẻ, ngoan ngoan gật đầu: “Được, chú phải giữ lời đấy nhé, ngoéo tay nào!” Hình Nhất Phàm nắm lấy ngón tay út của cô nhóc, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của Hình Vũ Điềm truyền đến: “Ngoéo tay, ngoéo tay, không giữ lời là con cún con.” Tưởng Lam đi tới, ôm đứa cháu gái nhỏ vào lòng: “Được rồi, tạm biệt cô với chú đi! Chủ nhật tuần này sẽ đưa cháu đến nhà chú chơi.” “Vây, tạm biệt cô chú.” Hình Vũ Điềm vẫn rất không muốn từ bỏ. Bạch Hạ nói với đôi vợ chồng dịu dàng yêu thương trước. mặt: “Ba, mẹ, tụi con đi trước.” Tưởng Lam vui vẻ cười: “Đi đi! Chơi vui vẻ nhé!” Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ đi ra, vừa bước ra đã thấy xe của anh trai quay lại, Hình Liệt Hàn dắt vợ và con trai xuống xe cùng nhau, hôm nay Hình Dĩ Hi có thi đấu bóng rổ, hai vợ chồng đi cùng để cổ vũ cậu nhóc. “Nhất Phàm, không ăn ở nhà sao?” Hình Nhiệt Hàn nói với em trai và em dâu mình. Hình Dĩ Hi đứng bên cạnh Đường Tư Vũ lễ phép chào hỏi: “Chào cô chú.” Bạch Hạ nhìn họ mỉm cười, lần đầu tiên nhìn thấy cặp nam thanh nữ tú như thế này trước mặt, không khỏi ngạc nhiên là một cặp anh trai chị dâu trẻ tuổi như vậy đã có một đứa con mười lăm tuổi, với lại, thật đẹp trai quá đi! Không biết tương lai sẽ thu hút bao nhiêu thanh xuân của cô gái đây! “Không được rồi! Tối nay em và Tiểu Hạ có hẹn bạn bè ăn tối, hôm khác chúng em sẽ quay lại tụ tập cùng nhau.” Hình Nhất Phàm cười nói một câu. “Được rồi! Vậy thì lần sau quay lại vậy, anh chị cũng vừa mới dắt Tiểu Hi đi thi về.” Đường Tư Vũ nhìn về phía Bạch Hạ: “Tiểu Hạ, em đến công ty tổ chức đám cưới sao?” “Ngày hôm qua em mới đi xem, còn có rất nhiều chỉ tiết đang thảo luận.” “Được rồi! Nếu em cần giúp đỡ, chỉ cần nói với anh chị là được nhé. Khí chất nghệ sĩ tao nhã của Đường Tư Vũ khiến cô toát ra khí chất như một nữ thần. Lúc này, một giọng nói vui mừng truyền đến: “Mẹ, ba ơi…” Cóc dáng Hình Vũ Điềm nhỏ bé tựa như một con bướm nhỏ đang bay lập tức chạy đến bên cạnh Hình Liệt Hàn, Hình Liệt Hàn vững vàng đỡ lấy rồi ôm cô nhóc trong ngực mình, không gặp con gái mình trong một ngày anh nhớ đến phát điên rồi. Hình Dĩ Hi cũng bước tới, trêu chọc cô em gái dễ thương, trong mắt cô bé là sự ưu ái của anh trai mình. “Được, vậy em lái xe từ từ, lần sau trở lại chơi.” Đường Tư Vũ nói với Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ lên xe bên cạnh, họ cùng nhau ngồi vào. Bạch Hạ vẫy tay với người Hình gia, nhìn cả gia đình bốn người ở trong sân, cô không khỏi ghen tị. “Nhất Phàm, anh nói xem chúng ta có nên có con sớm không?” Bạch Hạ tùy ý nói. Hình Nhất Phàm ngay lập tức từ chối: “Không chịu, một năm sau hãng nói.” “Vì sao, em thấy con nít đáng yêu lắm! Giống như Điềm Điềm ban nãy đấy, ở bên cô nhóc ấy một buổi chiều, em cảm thấy như trở về thời thơ ấu của mình!”