Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Lam Thiên Thần vừa tham gia hội nghị quay lại. Hứa Mẫn lập tức âm thầm trừng mắt, trời ạ! Cô lại đang ở trung tâm vụ nỏ, cô nhìn vẻ mặt khó lường của Bùi Nguyệt Hoàng, lại nhìn Lam Thiên Thần đang đi tới. Cô có một cảm giác sóng to gió lớn sắp ập tới. Hứa Mẫn còn chưa kịp nghĩ đến làm sao rời đi, Bùi Nguyệt Hoàng đã lên tiếng: “Em ra ngoài trước đi, điện thoại để lại” “Bùi tổng, chị… chị ngàn vạn lần phải thật bình tĩnh nha! Này không phải lỗi của Lam tổng, muốn trách thì trách con hồ ly tỉnh kia… “Chị sẽ xử lý, ra ngoài đi!” Bùi Nguyệt Hoàng liếc cô một cái. Hứa Mẫn lập tức không dám nói tiếp nữa, cô xoay người ngượng ngùng vẫy tay với Lam Thiên Thần: “Lam tổng, chào buổi chiều.” Lam Thiên Thần mỉm cười gật đầu, ánh mắt anh dừng ở vẻ mặt trầm tĩnh của Bùi Nguyệt Hoàng. Chỉ thấy Bùi Nguyệt Hoàng tựa lưng vào bàn làm việc của cô, khế cắn đôi môi đỏ mọng, lộ ra vẻ nặng nề tâm tư, giống như có chuyện gì đó làm cô khó chịu. “Nguyệt Hoàng, làm sao vậy? Ai chọc giận em sao?” Lam Thiên Thần nói xong liền cầm lấy ly của cô, đi sang bên cạnh rót cho cô một ly nước ấm: “Họp xong sao, uống nước đi!” Ánh mắt đầy tâm tư của Bùi Nguyệt Hoàng nhìn anh đưa nước tới, đột nhiên cô thở dài mỉm cười. “Em cười cái gì?” Lam Thiên Thần nhìn nụ cười của cô hỏi. Bùi Nguyệt Hoàng nhận nước, ánh mắt bình tĩnh dừng trên gương mặt ôn nhu như ngọc, vài giây sau cô lặng lẽ khóa màn hình điện thoại lên, nói với anh: “Không có gì!” Lam Thiên Thần cảnh giác thấy cô giấu gì đó sau lưng, anh lập tức ôm lấy thắt lưng cô: “Sau lưng làm cái gì? Giao ra đây anh xem.” Bùi Nguyệt Hoàng lúc này đã tắt điện thoại, cô lắc đầu cười: “Không có gì! Chnhs là muốn nhìn thật kỹ chồng em thôi.” Lam Thiên Thần hôn lên trán cô một cái: “Kế hoạch thu mua Triệu thị đã bắt đầu, Triệu Đống hẳn là đang nóng nảy.” *Có anh ở đây, chuyện này nhất định có thể thành công.” ‘Vẻ mặt Bùi Nguyệt Hoàng tín nhiệm nhìn anh. Lam Thiên Thần mím môi cười: “Anh sẽ tận lực không để em thất vọng.” “Thiên Thần, em tin tưởng anh!” Bùi Nguyệt Hoàng đột nhiên nói một câu. Lam Thiên Thần hơi kinh ngạc nhìn cô: “Sao lại nói như vậy?” “Em nói rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều sẽ tin tưởng anh.” Ánh mắt Bùi Nguyệt vô cùng kiên định, chỉ vài tắm ảnh chụp không tính là gì, dù còn có mùi nước hoa xa lạ kia, còn cả tóc, nhưng đều không thể lay động được địa vị của Lam Thiên Thần trong lòng cô. Cô tin tưởng anh vô điều kiện, tin tưởng anh nhát định cho cô một lời giải thích hợp lý. Lam Thiên Thần tuy rằng không biết cô đang nói gì, nhưng anh rất cảm động, anh gật đầu: “Ù! Anh nhát định không phụ sự tín nhiệm của em đối với anh.” Lam Thiên Thần ngồi vào máy tính bên cạnh: “Anh phải xem tình huống chứng khoáng của Triệu thị! Em có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Bùi Nguyệt Hoàng đột nhiên không hi vọng anh sẽ đụng vào máy tính, bởi vì chuyện này đã đầy trên mạng, chỉ cần anh lên mạng có thể sẽ phát hiện chuyện này. Bùi Nguyệt Hoàng đi đến bên cạnh anh, đem máy tính anh sắp mở lên gật xuống: “Thiên Thần, chuyện này không vội, em có chuyện gắp hơn muốn anh làm giúp em.” “Chuyện gì?” Lam Thiên Thàn vừa nghe liền lập tức lộ ra chờ mong. “Áo cưới của em đã chuyển đến sân bay rồi, em hy vọng anh có thể đích thân đi một chuyến cùng người của công ty áo cưới, em cũng không muốn áo cưới củ mình xảy ra chuyện gì.” Buổi sáng Bùi Nguyệt Hoàng nhận được tin này, cho nên lúc này vừa hay để anh đi một chuyến. Lam Thiên Thần lập tức lộ ra nụ cười, đóng máy tính lại: “Được, anh lập tức liên hệ người của công ty áo cưới, cùng họ đi một chuyền.” “Còn có, anh thuận đường đến cửa hàng nhà anh một chuyên, xem xem bộ trang sức của chúng ta khi nào thì đến, em nghĩ nên xem trước một chút.”