“Triệu Đống!” Triệu Đống sợ tới mức lập tức ngồi bật dậy, bèn nhìn thấy hai người đang đứng trước giường mình, bộ đồng phục trên người họ làm ăn sợ chết khiếp, lập tức tỉnh táo lại. “Đây là nhà riêng của dân, ai cho các người tự tiện vào đây? Cút ra ngoài.” Triệu Đống vội vàng lấy chăn che người lại. “Triệu Đống, cậu chỉ có mười phút được phép mặc quần áo và đi cùng chúng tôi.” Nói xong bọn họ đi ra ngoài chờ trước. Triệu Đống sợ hãi vuốt mặt, nhanh chóng tìm quần áo để mặc, vừa mặc vừa suy nghĩ không biết mình đã xảy ra chuyện gì? Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, gần đây anh ta không làm bất cứ điều gì phạm pháp cả. Trong mắt anh ta, việc tạo ra sự cố trật bánh của Lam Thiên Thần hoàn toàn không phải là một hành động phạm pháp, thậm chí, nó chẳng là gì cả trong mắt anh ta cả. Triệu Đống càng nghĩ càng thấy bình tĩnh hơn, mở cửa bước ra nhìn hai người ngoài cửa, nói: “Tôi phạm tội gì sao?” “Chúng tôi nghi ngờ rằng anh có tham gia vào một vụ án. Mới đi với chúng tôi một chuyến.” “Tôi đắc tội ai rồi à?” “Cứ đi theo chúng tôi một chuyền rồi anh sẽ biết.” Triệu Đống hừ lạnh một tiếng: “Tôi đó luôn sống ngay thẳng, đi thì đi, sợ gì chứ.” Nói xong, anh ta nói với người làm: “Liên hệ với luật sư của tôi, bảo ông ta đến tìm tôi.” Trong một phòng thẩm vấn, Dương Điềm Điềm, Vương Lượng và Tiểu Lý đều ở trong phòng thẳm vắn của riêng họ, đang được nghiêm khắc thẩm vấn những sự việc liên quan. Dương Điềm Điềm nhìn người thẩm vấn uy nghiêm trước mặt với vẻ mặt bối rồi, lần đầu tiên cô ta bị đối xử như vậy. “Dương Điềm Điềm, xin hãy thành thật kể lại việc cô đã nhận hối lộ của Triệu Đống, theo lệnh của anh ta để tiếp cận Lam Thiên Thần, và tạo ra một loạt các vụ giả mạo thân mật như thế nào.” Dương Điềm Điềm to gan phản bác lại: “Tôi chỉ là tình cờ gặp anh Lam vài lần. Việc này cũng vi phạm pháp luật sao?” “Đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay đã được tính trước, cô nghĩ cho kĩ rồi hẳn trả lời lại.” Dương Điềm Điềm lập tức hoảng hốt, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, chỉ là trùng hợp thôi, cô ta không biết chuyện bị chụp lén. Trong phòng thẳm vấn bên cạnh, Tiểu Lý đã thành thật khai nhận sự việc, đồng thời giao ra chiếc túi mà Triệu Đồng đã đưa cho cô cùng với thẻ 50 vạn tệ, cô ta rất hối hận về hành vi của mình. Vương Lượng đã tung hoành giang hồ nhiều năm, cũng là một con cáo già, ông ta không muốn gánh tội cho người khác, ông ta chỉ nói mình bị Triệu Đống lừa gạt, ông ta tưởng rằng việc này đáng nên như vậy, ông ta chỉ muốn giúp trừ gian diệt ác, không hề có ý muốn phạm tội. Ông ta yêu cầu được trả tự do, hơn nữa còn muốn liên hệ với luật sư của mình. Lam Thiên Thần đang ngồi sau màn hình, một tổ trưởng phụ trách điều tra việc này đang ngồi xem chung với anh. Từ màn hình, nguyên nhân của toàn bộ sự việc và kê hoạch của âm mưu đã hiện ra rất đầy đủ. Đúng lúc này, trợ lý bên cạnh đi tới, nói: “Đội trưởng, Triệu Đống tới rồi.” “Mau dẫn cậu ta vào phòng thẩm vấn, đem tất cả tin tức thu thập được sang đấy, buộc cậu ta phải thú nhận tội ác.” Lam Thiên Thần liếc mắt, mười mấy phút sau, anh nhìn thấy Triệu Đống bị đưa vào một phòng thẳm vấn khác. Triệu Đống vẻ mặt bình tĩnh khoanh tay, ngồi đó như một lão thần. Rõ ràng, anh ta vẫn chưa nhận ra rằng những gì anh ta đã làm bây giờ đã cầu thành một vụ án hình sự. Đương nhiên, Triệu Đống sẽ không nghĩ đến hướng này, cho đến khi người thẳm vấn nói cho hắn biết hắn đã phạm tội gì, vẻ mặt Triệu Đống lập tức thay đổi: “Tôi không hiểu các anh đang nói gì cả.” “Triệu Đống, anh đã phạm phải rất nhiều tội, xin hãy kẻ lại kỹ càng quá trình phạm tội của mình.” “Tôi đã phạm tội gì chứ?” “Trước hét, anh đã ăn cắp bí mật thương nghiệp của tập đoàn Bùi thị bằng cách hối lộ trợ lý Lý của tập đoàn Bùi thị điều này đã cấu thành tội xâm phạm bí mật thương nghiệp. Đồng thời, anh còn lợi dụng Dương Điềm Điềm để tiếp cận Lam Thiên Thần, giả tạo nên sự cố trật bánh xe, tạo tin tức giả, cấu thành tội vu cáo hãm hại. Hơn nữa, anh còn có tội xâm phạm cơ thể Lam Thiên Thần, cũng như tội hồi lộ người khác để phát tán dã tâm.”