Tóm lại, buổi hôn lễ ngày hôm đó, chỉ xuất phát từ lịch sự mà thôi, dù sao thì người đến là khách, cô lại là họ hàng của Hình gia, mới cho cách liên lạc ,nhưng trong lòng cô cũng đã suy nghĩ đến việc không liên lạc lại với cậu ta nữa. Quả nhiên, điện thoại kêu một lần xong, thì cũng không hề kêu nữa, Tưởng Hân Vy nâng cằm, có chút bắt đắc dĩ nhìn điện thoại, cô cầm một quyền bản thảo ở bên cạnh lên. Vừa cầm sỏ lên, thì một tờ giấy bay từ bên trong ra rơi xuống chân cô, Tưởng Hân Vy cúi người nhặt lên, nghĩ rằng đây chỉ là một tờ giấy bỏ đi, nhưng khi cô lật mặt sau lên, liền ngây người. Chỉ thấy trên giấy, là khuôn mặt đang ngủ của một người đàn ông xuất hiện trước mắt cô, Tưởng Hân Vy không khỏi sững sờ, cô quên là cô đã vẽ anh. “Hạng Kình Hạo!” Tưởng Hân Vy lắm bẩm nói cái tên này, sau khi nói xong, cô nghĩ một chút, cô lại kẹp nó vào cuối quyền vẽ phác thảo ở trên bàn. Coi như lưu lại làm kỷ niệm vậy! Trong đầu Tưởng Hân Vy nghĩ đến nụ hôn ngày hôm đó, mặt cô hơi đỏ lên, đó là lần đầu tiên cô hôn một người đàn ông. Mà còn là một người đàn ông xa lạ. Hôm đó, sao anh phải đi vội như vậy? Mà trông anh có chút lo lắng, có phải trong nhà anh xảy ra chuyện gì hay không? Tưởng Hân Vy nghĩ đến Hình đại ca nói anh là thiếu gia của một gia đình theo ngành y, mà nhìn cách ăn mặc của anh cũng không phải dạng tầm thường, chắc chắn là người có cuộc sống giàu sang, nhớ đến ngày hôm đó, cô chỉ quay người mấy giây mà thôi, thì bên cạnh anh đã vây quanh nhiều cô gái đến bắt chuyện như vậy rồi, nghĩ một chút, đời sống cá nhân của anh chắc chắn sẽ không nhàm chán. Đồng thời, cũng là loại người đàn ông không thiếu bạn gái chăng? Ánh mắt của Tưởng Hân Vy có chút đăm chiêu, không biết là thất vọng hay là thở dài. Sáng sớm, hôm nay Bạch Hạ đã dậy từ sớm rồi, nhưng mà, lại bị Hình Nhất Phàm trêu đùa ở trên giường một lúc, mới cho cô đứng dậy. Chín giờ ăn xong bữa sáng, Bạch Hạ liền bắt đầu sắp xếp hành lý, lần này đi chơi thời gian có chút lâu, vậy nên, cô dùng cái vali lớn, Hình Nhất Phàm cũng có vali, hai người họ có thể tự mang đồ của riêng mình. Lần này Bạch Hạ cũng mang khá nhiều đồ đẹp, cô xép rồi xếp, mới phát hiện, trên giường vẫn còn máy bộ quần áo chưa cho vào, nhưng vali to của cô cũng đã đầy rồi. Bạch Hạ liền đi vào trong phòng thay đồ của Hình Nhất Phàm, liền nhìn thấy vali của Hình Nhát Phàm được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, máy chiếc áo sơ mi, mấy chiếc áo phông và quần dài, còn có hai bộ đồ ngủ, vali vẫn còn trống một nửa. Ánh mắt Bạch Hạ sáng lên, vội hỏi: “Em còn máy bộ quần áo không cho vào được nữa, anh cho vào giúp em nha!” “Cầm vào đây!” Hình Nhát Phàm hiểu rõ phụ nữ, cho nên, nghe cô nói sắp xếp xong vali to rồi mà vẫn còn máy bộ quần áo chưa xếp vào được, anh cũng không ngạc nhiên cho lắm. Bạch Hạ liền cười ôm quần áo và một túi đồ trang điểm của cô đi đến, Hình Nhất Phàm sắp xếp ngăn nắp đồ của cô vào vali của anh, Bạch Hạ hài lòng cười. Buổi trưa về Hình gia một chuyến ăn cơm trưa, buổi chiều lại nghỉ ngơi thêm một chút, tám giờ tối là phải cất cánh. Buổi trưa, Hình gia cũng mời một nhà Tưởng San và Tưởng Hân Vy đến, ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt. Buổi chiều Hình Nhất Phàm với Bạch Hạ trở về nghỉ ngơi, Tưởng San cũng đưa theo Tưởng Hân Vy về khách sạn, gần đây công ty của Tưởng San có một buổi biểu diễn thời trang lớn cần phải chuẩn bị, vậy nên, có hơi bận. Vừa về đến khách sạn, Tưởng San liền gọi máy nhân viên được việc đến họp, cũng tiện thể gọi luôn của Tưởng Hân Vy vào. Lúc này Tưởng San mang đậm khí chất của một bà chủ, bà mặc một chiếc váy liền màu trắng gạo, tóc dài buông xuống, trang điểm tinh tế, nhìn không ra là người đã hơn năm mươi, giống như người mới ba lăm. “Lần này chúng ta chúng ta biểu diễn thời trang trên sàn biểu diễn của nước M, tuyệt đối không được sảy ra sai lầm, đây là buổi biểu diễn đầu tiên trong năm nay, nhất định phải mang tác phẩm tốt nhất của công ty thể hiện cho khách hàng thấy.” Tưởng Hân Vy không nhịn được có chút kích động, cô không ngờ rằng, vừa mới trở về mà đã gặp được buổi biểu diễn lớn như vậy, như vậy thì chuyện cô mơ ước từ lâu có thể thực hiện được rồi! “Lần này! Vốn là do nhóm của chúng ta tạo nên buổi biểu diễn này, bây giờ, tôi giới thiệu thêm một người mới nữa, cô ấy rất xuất sắc, mặc dù bây giờ vẫn chưa có tác phẩm nào, nhưng sau này, sẽ trở thành một nhà thiết kế vô cùng tuyệt vời.” Tưởng San nói xong, đi đến trước mặt Tưởng Hân Vy, Tưởng Hân Vy cũng nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi các đàn anh đàn chị ở xung quanh. “Cô ấy tên là Tưởng Hân Vy, cháu gái của tôi, cô ấy rất có thiên phú trong phương diện thiết kế.” Tưởng San vỗ vỗ bả vai Tưởng Hân Vy. Có sáu nhà thiết ké đang ngồi ở đây, ba nam ba nữ, tất cả đều là nhà thiết kế ưu tú do chính tay Tưởng San dạy thành, tuổi lớn nhất cũng gần bốn mươi rồi, trẻ nhất cũng là hai tám tuổi.