Tưởng Hân Vy cười rộ lên: “Sai rồi, là anh chủ động tới tìm em. Anh xin số điện thoại của em từ anh họ em, lúc ấy em ở nước M, anh đã đến đó, chúng ta gặp lại nhau, sau đó…” Tưởng Hân Vy nói xong cô cắn môi: “Sau đó chúng ta về nước, cùng đi du lịch, là ở trong một thôn trang, sau đó chúng ta quyết định hẹn hò. Lúc trở về, anh vừa đưa em về nhà thì nhận được một cuộc điện thoại phải ra nước ngoài, lại sau đó, chính là lần trước em gọi cho anh, anh nói anh mắt trí nhớ.” Hốc mắt Tưởng Hân Vy phút chốc đỏ lên, cô cắn môi, bi thương suốt đường đi không thể nói cho ai, giờ phút này trước mặt anh lại càng thêm mãnh liệt. Cực kỳ ủy khuắt lại không có cách nào nói cho anh biết. Hạng Kình Hạo thấy cô đỏ mắt, nghe cô kể giản lược chuyện của họ, trái tim anh vô thức thắt lại. “Anh không phải cố ý quên em, đừng khóc, chúng ta có thể làm lại lần nữa.” Hạng Kình Hạo nói xong, ôm lấy cô, hôn lên tóc cô: “Hân Vy.” Tưởng Hân Vy quyết định tạm thời ở lại Hạng gia. Mặc dù làm như vậy sẽ mạo muội quấy rầy gia đình người ta nhưng cô thật sự không muốn vứt bỏ đoạn tình cảm với Hạng Kình Hạo. Cô đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng rồi, nều Hạng Kình Hạo thật sự nảy sinh quan hệ với người khác, cô sẽ không chút do dự mà rời khỏi đây, cho dù anh muốn giữ cô lại. Quả thực Tưởng Hân Vy đã quá mệt mỏi rồi. Cô uống một chút nước sau đó nằm lên gối của Hạng Kình Hạo, nhắm mắt lại thiếp đi. Cô thật sự ngủ sau. Hạng Kình Hạo khiến cô cảm thấy an toàn, cô yên tâm ngủ trong phòng của anh, nằm trên giường của anh. Trong sảnh lớn, Hạng phu nhân cũng cảm thấy rất tò mò về cô gái đang ở phòng của con trai mình. Trước đây bà chưa từng gặp Tưởng Hân Vy, hoàn toàn không biết gì về cô. Nhưng hiếm khi con trai bà để ý tới một cô gái, khiến bà rất hài lòng. “Kình Hạo, nhất định con quen biết cô bé họ Tưởng đó ở nước Z đúng không. Con còn chưa giới thiệu với chúng ta đâu đấy!” Hạng phu nhân tiếc nuối nói. “Mẹ, con và Mị Lạp không có quan hệ gì cả!” Hạng Kình Hạo nói. “Con và Mị Lạp từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có thể có tình cảm gì được chứ! Giống anh em hơn! Nhưng hai năm trước con lạnh nhạt với Mị Lạp hơn hẳn, không biết hai đứa làm sao nữa. Mị Lạp tới nhà chúng ta, con đều tránh mặt không gặp.” Nghe mẹ nói vậy, Hạng Kình Hạo liền cảm thấy hiện giờ anh cũng có chút không thích Mị Lạp. Ánh mắt nói rõ tất cả, vừa nhìn là biết Mị Lạp không phải người đơn giản. “Cho nên con và Mị Lạp không có quan hệ gì cả.” Hạng Kình Hạo càng chắc chắn hơn. “Nếu con không có tình cảm với Mị Lạp, trong khi hai đứa quen biết từ sớm, chứng tỏ Mị Lạp không phải hình mẫu con thích.” Hạng Kình Hạo gật đầu, xác định rõ chuyện này, anh cũng yên tâm hơn một chút. Hạng Kinh Hạo tò mò hỏi: “Mẹ, trước đây con không phải kẻ lăng nhăng đúng không?” Hạng phu nhân vô cùng tin tưởng nhân phẩm của con trai mình, bà phì cười: “Con yên tâm, trước đây ấy à, cả ngày con chỉ loanh quanh trong phòng thí nghiệm, tiếp xúc với các loại thuốc, không hề giao tiếp với con gái, ba mẹ còn phải nghĩ cách để con đi xem mắt đấy!” “Thật sao? Xem ra con đúng là con trai ngoan, không hề để mẹ phải phiền lòng.” Hạng Kình Hạo có chút tự kiêu. “Mặc dù con bị mất trí nhớ, nhưng tính cách thì không hề thay đổi! Tất nhiên con là con trai ngoan của mẹ rồi.” Hạng phu nhân vui vẻ nói. Đột nhiên, ông Hạng, Hạng Tư Niên từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt có chút nghiêm túc. Hạng phu nhân lập tức đi tới đón ông: “Sao thế?” “Sau khi điều tra rõ ràng, phòng thí nghiệm vẫn không điều tra được thân phận của kẻ đó, cũng không có tin tức gì về số thuốc bị trộm mắt.” Hạng phu nhân thở dài: “Đến cả Bạc Hàn mà cũng không điều tra được, chứng tỏ chuyện này nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng nhiều.” “Ba, con thật sự rất muốn khôi phục trí nhớ, chịu trách nhiệm với gia tộc.” Hạng Kình Hạo nhíu mày nói. “Tạm thời con đừng hành động lung tung, cứ ở nhà đi! Ba và ông nội đã bắt đầu nghiên cứu thuốc giải rồi, nhanh thì cũng phải một năm, chậm thì mấy năm. Con kiên trì một chút.” Hạng Tư Niên nhìn con trai, không dám coi nhẹ chuyện này. Hạng Kình Hạo chống trán, anh có lòng nhưng lại chẳng thể làm gì được. Hiện giờ anh đã quên mát rất nhiều chuyện, những gì học được cũng quên rất nhiều, phải làm lại từ đầu. Đối với Hạng Kình Hạo, những thứ đó không phải là vấn đề. Hiện giờ anh chỉ muốn hóa giải nguy cơ lần này để người nhà yên tâm. “Kình Hạo, con yên tâm, chú con nhất định sẽ tìm ra chân tướng.” Hạng phu nhân an ủi con trai, bà rất chắc chắn về năng lực của người này. Hạng Kình Hạo gật đầu, anh cũng chỉ có thế bình tĩnh mà thôi. Nhân lúc này, anh sẽ tìm hiểu những chuyện trước đây, mau chóng tìm lại trí nhớ.