Hạng Kình Hạo lấy điện thoại di động ra, gọi cho mẹ anh. “Kình Hạo.” Hạng phu nhân nghe máy. “Mẹ, tối hôm nay chúng ta có thể mời người nhà của Mị Lạp tới không?” Hạng Kình Hạo nói. Mặc dù Hạng phu nhân không biết có chuyện gì, nhưng con trai đã nhờ, bà liền đồng ý. “Mặc dù có chút đột ngột, nhưng mẹ sẽ gọi qua đó mời. Để xem bọn họ có thời gian tới nhà chúng ta không.” “Mong là có.” Hạng Kình Hạo đáo. Chuyện Mị Lạp nói, nhất định anh phải biết rõ. “Được, mẹ sẽ cố gắng mời họ tới ăn tối.” Cúp điện thoại, Tưởng Hân Vy cũng có chút kinh ngạc. Cô nghỉ hoặc nhìn anh. Hạng Kình Hạo mỉm cười an ủi: “Đừng hiểu lầm. Anh làm như vậy là để gặp em gái của Mị Lạp, tìm hiểu những gì Mị Lạp nói qua em gái của cô ta.” Tưởng Hân Vy biết anh cũng rất khổ tâm. Người trong cuộc như anh chắc hẳn sẽ cảm thấy rất phiền phức. “Em không hiểu nhằm.” Tưởng Hân Vy lắc đầu. Nhưng hôm nay tâm trạng của cô lại bị điều gì đó áp chế. Hai người ra ngoài dùng bữa để giải tỏa, nhưng cô lại không thể vui lên được. Rốt cuộc thì cô vẫn rất để bụng chuyện này! Ở đất nước xa lạ này, Hạng Kình Hạo đưa cô tới nhà hàng yêu thích của anh. Mặc dù ký ức của anh về nơi này đã biến mắt nhưng anh vẫn có cảm giác rất quen thuộc. Trong lúc đó, Hạng phu nhân cũng đang ngồi trong một nhà hàng, gọi điện thoại cho mẹ của Mị Lạp, Khắc Hy Á phu nhân. Bọn họ cũng là Hoa kiều chuyển tới đây từ nhiều thế kỷ trước. Ông nội của Mị Kéo gây dựng thị trường chứng khoán, vì vậy gia tộc của bọn họ cũng có địa vị khá cao ở đây. Là đồng hương, hai gia đình qua lại rất thân thiết suốt nhiều thế hệ. Khắc Hy Á phu nhân nhận được điện thoại mời của Hạng phu nhân, liền vui vẻ đồng ý. Cũng đã lâu rồi người lớn hai nhà chưa gặp nhau. Khi nhận điện thoại, Khắc Hy Á phu nhân đang đang kiểm tra cửa hàng của mình. Bà gọi điện thoại cho Mị Lạp. “Mẹ, sao thế?” “Tối hôm nay, Hạng phu nhân mời chúng ta tới Hạng gia ăn tối, con đừng hẹn ai khác nhé!” “Mẹ, con đang ăn trưa ở Hạng gia.” “Thật sao? Vậy tối nay ba mẹ đưa Sơ Tuyết tới.” Mị Lạp nghe vậy liền không vui: “Mẹ, mẹ đưa con bé tới làm gì?” “Mi Lạp, tại sao con lại không thích Sơ Tuyết chứ! Con bé cũng là người nhà của chúng ta, là em gái con mà.” Khắc. Hy Á phu nhân trách móc. “Đó chỉ là ba mẹ nghĩ vậy thôi, con không thích có cô em gái như vậy.” Mị Lạp ngày càng ghét em gái mình. Khắc Hy Á phu nhân thở dài: “Dù sao Sơ Tuyết vẫn là người nhà chúng ta.” “Con bé là thứ phiền phức.” Mị Lạp đáp. Hạng Kình Hạo nhân được điện thoại của mẹ, tối nay ba mẹ Mị Lạp sẽ tới nhà, em gái của Mị Lạp cũng đi cùng. Hạng Kình Hạo rất muốn tối nay đến thật nhanh, anh phải làm rõ chuyện này. Tưởng Hân Vy thấy Hạng Kình Hạo nóng lòng chứng minh, không khỏi cảm động. Cô tin tưởng anh, giữa anh và Mị Lạp không có quan hệ. Vì trước khi anh mắt trí nhớ, cảm giác mà anh mang lại cho cô không giống những người đàn ông bắt cần khác. Biết Mị Lạp vẫn còn ở trang viên, Hạng Kình Hạo tránh mặt cô ta, đưa Tưởng Hân Vy đi dạo trong thành phó. Lần này Tưởng Hân Vy tới đây gấp gáp, không kịp đem theo nhiều quần áo. Nhân đây Hạng Kình Hạo đưa cô đi mua đô. Tưởng Hân Vy là nhà thiết kế thời trang. Trang phục trong những cửa hàng nồi tiếng mà hai người ghé qua đều do nhà thiết kế có tiếng làm ra, giá không hề rẻ.