“Mị Lạp tiểu thư, tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi.” Tưởng Hân Vy không muôn tiệp tục tranh luận với cô ta nữa. Mị Lạp thấy Tưởng Hân Vy lấy cớ mệt mỏi, không cam tâm. Cô ta lại tiếp tục đưa ra điều kiện: “Tưởng tiểu thư, nếu cô chấp nhận từ bỏ anh Kình Hạo, tôi sẽ cho cô một khoản tiền lớn, đủ để cả đời này cô sống không cần lo nghĩ.” “Cô cảm thấy tôi ở bên anh ấy là vì tiền của anh ấy sao?” Tưởng Hân Vy hỏi ngược lại. “Tôi không cần biết cô vì cái gì, nhưng cô phải rời khỏi đây. Tôi mới là vợ tương lai của anh Kình Hạo.” Mị Lạp khẳng định. Mặc dù Tưởng Hân Vy không biết tại sao cô ta lại tự tin như vậy, nhưng cô cảm thấy Mị Lạp đúng là người ích kỷ, hoang tưởng tự tin quá đà, “Nếu anh Kình Hạo chọn cô, tôi sẽ không do dự mà rời khỏi đây ngay.” Tưởng Hân Vy bình tĩnh nói. Cô đi tới cửa, mở ra: “Mời cô ra ngoài cho!” “Cô…” Mị Lạp trừng mắt nhìn cô, đi tới gần Tưởng Hân Vy, cô ta lườm nguýt rồi nói: “Cô đừng quên, đây là đất nước của tôi, địa bàn của tôi. Cô chọc vào tôi sẽ phải trả giá đắt đấy.” Tưởng Hân Vy bị cô ta đe dọa nhưng không hề sợ sệt. Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta ra ngoài rồi đóng cửa lại. Mị Lạp tức giận siết chặt nắm đắm. Cô gái này không hề coi cô ra gì. Được lắm, đêm này cô ta sẽ để tất cả mọi người biết chuyện mình là người phụ nữ đầu tiên của Hạng Kình Hạo. Khoảng sáu giờ, vợ chồng Khắc Hy Á đưa cô con gái nhỏ tới Hạng gia. Hạng phu nhân đích thân ra ngoài nghênh tiếp bọn họ. “Ba, mẹ, mọi người đến rồi.” Mị Lạp từ trong sảnh chạy ra, ba mẹ là hậu thuẫn vững chắc nhất cho cô ta. Có ba mẹ ở đây, cô ta cũng yên tâm hơn. Nhưng nhìn thấy cô gái mà mẹ cô đang nắm tay, nụ cười của Mị Lạp liền biến mắt một nửa. Thậm chí cô ta còn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô gái mặc váy màu xanh. Mặc dù hôm nay tới đây Mị Lạp đã ăn vận lộng lẫy rồi, nhưng so với bộ váy của cô em gái này và khí chất xuất sắc của cô áy, vẫn khiến Mị Lạp rất không vui. “Chị.” Nghê Sơ Tuyết bị Mị Lạp nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ nhưng vẫn thân thiết chào cô ta. “Cô tới đây làm gì?” Ánh mắt Mị Lạp có chút địch ý, đêm nay cô em gái này khiến cô cảm thấy bị lấn át. Lỡ Hạng Kình Hạo để ý tới cô ta thì sao đây? Vậy thì thảm rồi. “Mị Lạp, không được bắt lịch sự như thế.” Khắc Hy Á nhỏ giọng trách con gái mình, không cho phép cô ta đối xử với con gái nhỏ như vậy. Mặc dù nghe thấy mọi chuyện nhưng Hạng phu nhân chỉ mỉm cười nói: “Khắc Hy Á phu nhân, mời đi bên này. Đã lâu không gặp.” “Phải đấy! Tôi vẫn còn nhớ rõ mùi vị thơm ngon của bánh ngọt nhà Hạng phu nhân đây.” Hạng phu nhân đưa hai vợ chồng Khắc Hy Á phu nhân vào sảnh, Nghê Sơ Tuyết định đi theo thì bị Mị Lạp kéo lại: “Tôi có chuyện cần nói với cô.” “Chị nói đi!” Nghê Sơ Tuyết ngoan ngoãn nhìn Mị Lạp. “Hạng Kình Hạo bị mắt trí nhớ, cô không được tỏ vẻ quyến rũ trước mặt anh ấy để anh ấy chú ý đến cô.” “Chị, chị nói gì vậy? Sao em có thể làm như vậy được chứ?” Nghê Sơ Tuyết có chút hoảng sợ. Mị Lạp cho rằng cô là người như vậy sao? Hiện giờ quả thực Mị Lạp đã bắt đầu đề phòng cô em gái này rồi. Tâm tư của đàn ông là thứ khó nắm bắt được nhất. Chỉ cần là người có dung mạo xinh đẹp, bọn họ đều xiêu lòng. “Tốt nhớ là cô nhớ kỹ lấy cho tôi. Nếu không thì không có kết quả tốt đâu.” Mị Lạp kề sát vào Nghê Sơ Tuyết, lạnh lùng cảnh cáo. Mặc dù Nghê Sơ Tuyết bị tổn thương nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Em biết rồi.” Mị Lạp lại nói: “Tôi có việc quan trọng cần nói với ba mẹ, tạm thời cô đừng vào trong.” “Vậy em phải đi đâu đây?” Nghê Sơ Tuyết trừng mắt nhìn lại. “Tùy cô! Nói chung, cô đừng có quần lấy ba mẹ là được.” Mị Lạp nói xong liền xoay người đi vào sảnh. Nghê Sơ Tuyết nhìn xung quanh, thấy bên cạnh có cánh cổng vòm rất đẹp dẫn vào hoa viên thì đi qua bên đó. Cô luôn thích hoa viên nhà họ Trạch. Mị Lạp tới chỗ ba mẹ, tỏ vẻ thục nữ trước mặt Hạng phu nhân. Tưởng Hân Vy đang ngồi trên sân thượng, ngắm nhìn dòng sông lớn ở phía xa, tâm trạng có chút nặng nề. Tâm tư của Mị Lạp rất phức tạp, xem ra cô ta sẽ không dễ từ bỏ hy vọng với Hạng Kình Hạo.