“Được, chú đưa cô ấy tới.” Hạng Bạc Hàn rep một câu. Mị Lạp vẫn tỏ ra oan ức, Khắc Hy Á ngồi ở bên cạnh cô ta, an ủi. Nghê Sơ Tuyết ngồi ở bên cũng lo lắng nhìn Mị Lạp. Đúng lúc này một giọng nam trằm thấp nói với Nghê Sơ. Tuyết: “Sơ Tuyết có thể nói chuyện với tôi không?” Nghê Sơ Tuyết đang nhìn chị, bất ngờ nghe thấy giọng này, cô ngước mắt nhìn Hạng Bạc Hàn, có vẻ mặt được sủng mà lo: “Được chứ ạ, chú Hạng.” Ánh mắt của Hạng Bạc Hàn hơi nheo lại, anh đứng lên bảo: “Theo tôi đi lên sảnh tầng hai đi.” Bà Khắc Hy Á nói với con gái nhỏ: “Sơ Tuyết đi đi, Hạng tiên sinh là người tốt.” Mị Lạp đang oan ức, nghe thấy Sơ Tuyết được Hạng Bạc Hàn gọi đi, cô ta vẫn ngạc nhiên nhìn sang, Hạng Bạc Hàn sao lại tìm em gái bình thường của cô nói chuyện? Điều này cũng là điều Sơ Tuyết tò mò, thêm nữa hôm nay trong hoa viên có vẻ thất lễ với anh, lẽ nào anh muốn nói chuyện này? Tim cô lại càng đạp loạn lên, có hơi bất an. Nghe Sơ Tuyết vừa bước lên lầu, vừa ngắng đầu nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, cảm giác sùng bái tự sinh ra. Cô nghe ba mẹ nói tới anh, có điều hôm nay mới biết Thất gia Hạng gia ưu tú trong mắt ba mẹ lại là anh. Nghê Sơ Tuyết lên tầng với Hạng Bạc Hàn, cô đang nghĩ anh muốn đưa cô đi đâu, đã thấy anh mở cửa. Nghê Sơ Tuyết đi vào, mới nhận ra ghế salong bên trong còn có một người, Hạng Kình Hạo. Cô không khỏi kinh ngạc: “Kình Hạo, anh ở đây à.” “Sơ Tuyết, đừng sốt sắng, cháu tôi có chút việc muốn hỏi cô.” Hạng Bạc Hàn ở bên cạnh an ủi cô một câu, anh không mong cô sợ. Sơ Tuyết còn hơi căng thẳng, cô ngồi xuống đối diện Hạng Kình Hạo, Hạng Bạc Hàn thì ngồi cạnh cô. “Anh Kình Hạo, chú Hạng, mọi người có gì muốn hỏi em?” Nghê Sơ Tuyết mang vẻ hiếu kỳ, có chuyện gì thì hỏi ba mẹ không phải hơn à? “Sơ Tuyết, vừa nãy chị của em nói thế, em có nghe cô ta nhắc qua không?” Hạng Kình Hạo có vẻ căng thẳng, muốn mau có được đáp án. Nghê Sơ Tuyết trợn mắt lên, chị nói là từng ở bên Hạng Kình Hạo, trong mắt cô có vài phần không chắc chắn. “Quan hệ của cô và chị gái thế nào? Có phải thân thiết tới độ không che giấu gì?” Hạng Bạc Hàn hơi bau mày hỏi cô. Nghê Sơ Tuyết lắc đầu một cái: “Quan hệ của em với chị bình thường, có nhiều chuyện gì không nói với em.” “Em cảm thấy trước đó lúc anh mắt trí nhớ, có từng giao du với chị em không?” Hạng Kình Hạo hỏi lại: “Anh có thường tới nhà em? Hoặc hẹn chị em đi chơi?” Nghê Sơ Tuyết tiếp tục lắc đầu: “Trong trí nhớ của em là không có.” Mấy năm qua vài người đàn ông hẹn chị đi chơi cô đều gặp cả. Nhưng cô không thể nói lung tung. Hạng Kình Hạo không hề bắt ngờ khi nghe câu trả lời này, anh hiểu bản thân. Với người không thích anh không tiếp xúc nhiều. Như bây giờ cảm giác của anh với Hân Vy, khi cô vừa xuất hiện đã có rồi, hơn nữa rất mãnh liệt. Vì vậy, khi anh thích một người, dù mắt trí nhớ, anh vẫn sẽ bị hấp dẫn. “Sơ Tuyết, chị của cô trong hai năm qua có quen bạn trai khác không?” Hạng Bạc Hàn hỏi lại. Nghê Sơ Tuyết Hơi hoảng hốt, nhìn dôi mắt thâm thúy của anh, có áp lực không dám che dấu khi đối diện anh. Cô gật gù: “Có, hai năm qua chị em có quen ba bạn trai. Bọn họ thường chờ chị ấy ở cửa nhà, có điều chị em cũng không thích lâu, bọn họ đều chia tay cả.” Hạng Kình Hạo híp mắt, xem ra cuộc sống của Mi Lạp không đơn giản vậy.