Hạng Kình Hạo nắm tay cô: “Lời nói dối này sớm muộn cũng bị vạch trần.” Tưởng Hân Vy cũng thở phào nhẹ nhõm, ÿ ôi trong lòng anh: “Ừ, em tin anh.” “Bây giờ anh sẽ nói rõ ràng với Mị Lạp.” Hạng Kình Hạo. không muốn ôm nỗi oan này. Tưởng Hân Vy đưa tay kéo anh: “Kình Hạo, đừng đi, anh làm vậy sẽ liên lụy tới Sơ Tuyết.” Hạng Kình Hạo ngắn ra, nếu như vạch trần Mị Lạp, vậy nhất định sẽ phải nói lời của Sơ Tuyết ra. Đúng là sẽ ảnh hưởng tới tình chị em của hai người họ. “Bây giờ chúng ta biết sự thật là được, chờ sau này anh dùng cách khác làm rõ chuyện đó, đừng ảnh hưởng Sơ Tuyết.” Tưởng Hân Vy khuyên nhủ, vừa nãy trên bàn anh, cô đã thấy Mị Lạp không ưa Sơ Tuyết, nếu như Sơ Tuyết làm lộ lời nói dối của cô ta, Sơ Tuyết lại càng bị căm ghết. Hạng Kình Hạo thở dài một tiếng, vuốt mái tóc dài của cô: “Đúng là em lương thiện chu đáo, suýt nữa anh đã làm ảnh hưởng Sơ Tuyết.” Trong phòng nghỉ, So Tuyết và Hạng Bạc Hàn ngồi lại một lát, cô hơi căng thẳng, vừa căng thẳng vừa giải thích chuyện ở hoa viên. “Chú Hạng, xin lỗi, vừa nãy ở trong hoa viên, em không 4 Lê ; 58 cân thận mạo phạm chú, mong chú thứ lỗi. Hạng Bạc Hàn cong môi nở nụ cười: “Em mạo phạm gì tôi?” “Em…” Sơ Tuyết cười đỏ mặt, thầm nghĩ, lẽ nào anh không biết cô hôn anh? “Thôi không sao. Dạo này tôi công tác đa quốc gia nhiều, nếu em muốn tìm người thân của mình, tôi có thể giúp. Hoặc là, em đi cùng tôi cũng được.” Hạng Bạc Hàn mở lời. Trong mắt Nghê Sơ Tuyết đầy niềm vui và sự kích động: “Thật sao? Em có thể về nước tìm ba mẹ cùng chú sao?” “Ừ, chỉ cần ba mẹ em đồng ý, tôi có thể đưa em đi.” “Được, vậy em sẽ thương lượng với ba mẹ rồi quay lại.” Nghê Sơ Tuyết rất vui, cô thật mong tìm được người sinh ra mình. Trong đại sảnh dưới lầu, ba mẹ Mị Lạp và vợ chồng họ Hạng an ủi, cô ta mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn ngắn nước, dáng vẻ đáng thương sau khi bị Kình Hạo trêu đùa rồi vứt bỏ. Chắc là do Mị Lạp diễn quá hay khiến cho vợ chồng họ Hạng không dám cứ kệ chuyện này, huống chỉ sắc mặt vợ chồng Hán Sâm cũng có hơi nghiên trọng, bởi vì con gái bị vứt bỏ như vậy khiến cho họ thấy bắt công. “Tôi đi gọi Hạo Hạo xuống chút.” Hạng phu nhân đứng dậy đi lên cầu thang. Đúng lúc này Hạng Kình Hạo lại chủ động xuống lầu, Hạng phu nhân gặp con trai ở cầu thang, bà lập tức kéo anh tới căn phòng nhỏ, thấp giọng hỏi: “Kình Hạo, Mị Lạp khóc như vậy, con rốt cuộc có làm gì không, có phải từng qua lại với con bé không?” “Mẹ, cô ta đang nói dối, chúng con chẳng có quan hệ gì.” Hạng Kình Hạo an ủi mẹ. “Con xem bây giờ giải quyết sao? Vợ chồng Hán Sâm phu nhân cũng có ý kiến với con.” “Chuyện này con sẽ xử lý, mẹ đừng lo lắng.” Hạng Kình Hạo cũng không muốn làm khó ba mẹ. Hạng Kình Hạo đi xuống lầu với ba mẹ, Mị Lạp nhìn Hạng Kình Hạo, lập tức thút thít, cô ta cố diễn kịch như vậy vì nghĩ dưới áp lực của trưởng bối, dù Hạng Kình Hạo không thích cô ta cũng có thể đuổi Tưởng Hân Vy đi. “Mi Lạp, đừng khóc nữa, tôi muốn nói chuyện với cô.” Hạng Kình Hạo tuy rằng rất ghét, thế nhưng cục diện tối nay anh phải khống chế lại, cho dù anh muốn nói rõ với Mị Lạp, cũng không cần trước mặt gia đình hai bên. Dù sao ngày sau còn qua lại. “Anh Kình Hạo.” Mị Lạp lập tức đứng lên với vẻ oan ức, đưa tay kéo tay anh. Kinh Hạo hất tay đi, chỉ vào hoa viên: “Chúng ta ra đó chút.” “Mẹ, ba, vậy con đi trước đây.” Trong mắt Mị Lạp lập tức lộ ra niềm vui. “Đi đi.” Khắc Hy Á gật gù.