Chương 2341: Vợ chồng Khắc Hy Á có hơi lo lắng vì con gái vui vẻ quá sớm, bởi người mà Hạng Kình Hạo thích là cô gái kia mà. Lúc Mị Lạp xuống tầng đã thay một bộ váy đỏ đẹp đẽ, phối hợp trang điểm cẩn thận, cô ta có dáng người quyền rũ nên rất tự tin. “Ba mẹ con đi ra ngoài đây.” Mị Lạp vui vẻ đi rra ngoài, dọc đường cũng vui phát điên. Cơ hội này cô ta chờ quá lâu rồi. Mị Lạp lái nhanh tới quán cafe ở trung tâm, cô ta đỗ xe lại, nhìn qua gương vài lần, kiểm tra bản thân, muốn mọi chỉ tiết đều hoàn hảo. Mị Lạp tô lại son, đẩy cửa xuống xe, trông thấy máy tên nhóc trên phố đều nhìn cô ta với vẻ kinh ngạc, khóe miệng cô ta đắc ý cong lên. Cô ta đương nhiên rất tự tin với ngoại hình của bản thân. Mị Lạp đi vào phòng khách Hạng Kình Hạo đã đặt, nhân viên phục vụ gõ cửa, đưa cô ta vào. Mị Lạp đi vào, thấy trong quán cafe ngoài trừ Hạng Kình Hạo, thì còn một người, cô ta lập tức chấn động vài giây, sao lại có cả Hạng Bạc Hàn? Lẽ nào không phải buổi gặp riêng của cô ta và Hạng Kình Hạo. “Chú Hạng, anh Kình Hạo, mọi người đều có mặt à.” Mị Lạp miễn cưỡng cười. Hạng Bạc Hàn nhìn cô ta một lát, cầm cốc cafe lên, tao nhã thưởng thức. Gương mặt đẹp trai của Hạng Kình Hạo, vẫn rất căng thẳng. Chuyện cô ta nói dối tối qua, khiến anh vẫn nén lửa giận. “Anh Kình Hạo, anh hẹn em ra ngoài có việc gì vậy ạ?” Mị Lạp rất thất vọng, cô ta dẹp tâm trạng hẹn hò đi, bầu không khí trong nhà hàng còn khiến cô ta thấy ngột ngạt. “Mị Lạp, hôm nay tôi hẹn cô ra ngoài là mong cô tự thừa nhận bản thân sai. Giải thích hết lời nói dối của cô…” Ánh mắt Hạng Kình Hạo như lưỡi dao sắc bén nhìn Mịi Lạp chăm chú. Tâm trạng Mị Lạp lập tức căng thẳng, có hơi chột dạ cười bảo: “Anh Kình Hạo, em không hiểu anh đang nói gì. Em đâu có nói dối.” “Tôi và cô có xảy ra quan hệ không, cô tự rõ. Mặc dù tôi mắt trí nhớ nhưng cảm giác của tôi không đổi. Tôi và cô không có hành vi thân mật nào.” Hạng Kình Hạo đặt nắm đắm lên bàn, siết chặt, giọng càng rắn rỏi. Mị Lạp hơi xanh mắt, lập tức hiểu ra, hóa ra Hạng Kình Hạo gọi cô ta ra ngoài, không phải hẹn hò mà để hỏi tội. Anh vẫn không tin lời cô ta nói? “Em đâu có nói dối, anh Kình Hạo, anh tin em. Chúng ta thật sự từng ở bên nhau, em không lừa anh.” Mị Lạp mang vẻ thành thật lên tiếng, chết không nhận là mình nói dối. “Cô bảo tối hôm đó, chúng ta ở cùng nhau trong khách sạn một đêm?” “Vâng.” Mị Lạp gật đầu. “Trong ngày mừng thọ ông nội tôi.” “Đúng, chính là tối hôm đó, em vĩnh viễn không bao giờ quên đêm hôm đó.” Mị Lạp cố ra vẻ ngại ngùng cúi mắt xuống. “Mi Lạp, nói dối phải trả giá lớn.” Hạng Bạc Hàn ở bên cạnh thấp giọng nói. “Chú Hạng, cháu không nói dối gì.” Mị Lạp quay đầu, không hề biết thẹn giải thích. “Hôm đó tôi cũng có ở khách sạn, lúc một giờ sáng, tôi vào phòng Kình Hạo, tôi lo nó uống quá nhiều. Tôi nhớ tối đó, cô không có mặt.” Ánh mắt Mị Lạp hoảng loạn, cô ta bật thốt: “Có thể… cháu ở ban công, hoặc trong phòng tắm…” “Khách sạn đó tôi có 50% cổ phần, khách sạn vẫn giữ ghi chép hai năm trước. Mị Lạp tiểu thư, có cần tôi tìm lại ghi chép tối đó không?” Hạng Bạc Hàn không hề lưu tình, vạch trần lời nói dối của cô ta. Không có gì mạnh hơn chứng cứ xác thực. Mị Lạp nghe xong, gương mặt lập tức đỏ lên, dường như bị người ta tát cho máy cái, lời nói dối của cô ta bị vạch trần rồi. Cô ta vội nhìn Kình Hạo, gấp tới mức ào nước mát: “Em… em không cố ý nói dối. Anh Kình Hạo, vì em yêu anh quá, em muốn ở bên anh, xin lỗi…” Mị Lạp vừa nói vừa khóc, cảnh đau khổ bất ngờ diễn luôn.