Bà đưa tay lau bụi bên trên, vuốt nhẹ rồi mở khóa túi vải, nhẹ nhàng mở ra, đồ vật bên trong vẫn được bảo quản rất tốt. Lý Ngọc Mai lấy ra từng cái một, tất cả đều là những món đồ nhỏ, có lẽ còn sót lại của những đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi năm đó, một số là của những đứa trẻ lúc ba mẹ chúng bỏ rơi được tặng, còn một số đã được bọn trẻ mặc sẵn từ đầu. Lúc Lý Ngọc Mãi nghĩ đến việc Nghê Sơ Tuyết được đưa đến, hình như có một chiếc ví nhỏ màu đỏ treo trên quần áo của cô, hầu hết mọi người chỉ đựng gạo và tiền xu, năm đó, vì quá vội nên bà chưa bao giờ kiểm tra. Lý Ngọc Mai nhìn chiếc ví nhỏ vẫn còn sáng màu, hốc mắt bà thắm ướt, quả nhiên vẫn còn ở đây! Bà đưa tay cầm lên, cần thận đặt ở bên cạnh, bà không có ý định mở ra, muốn tận tay đưa cho Nghê Sơ Tuyết. Bà quyết định ngày mai sẽ gọi điện cho Nghê Sơ Tuyết, nhưng bà lại không biết rằng điện thoại của Nghê Sơ Tuyết đã bị trộm mắt. Sáng sớm, Hạng Bạc Hàn nhận được điện thoại từ cảnh sát, cảnh sát đã tìm ra tên trộm lấy trộm ví và điện thoại di động của cô rồi, số tiền trong ví đã không còn nhưng tìm lại được điện thoại di động. Cảnh sát sẽ bắt những tên trộm kia một tuần sau phải trả lại tiền cho Nghê Sơ Tuyết. Hạng Bạc Hàn cầm theo điện thoại di động, gõ cửa phòng Nghê Sơ Tuyết Nghê Sơ. Tuyết vừa mới dậy, vừa mới đi tắm ra, trên người còn đang mặc áo choàng tắm. Mấy phút trước cô có gọi cho nhân viên khách sạn đem lên một ly sữa, vậy nên, khi cô nghe thấy tiếng chuông cửa thì tưởng rằng là phục vụ phòng đến, cô mặc áo choàng, vừa lau tóc vừa mở cửa ra. Nếu như là người phục vụ phòng đến thì chỉ bưng ly sữa vào phòng một chút thôi, nhưng khi cô mở cửa, người đứng ngoài cửa lại là là Hạng Bạc Hàn. Cô giật nảy mình, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ ửng lên, có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn người đàn ông ngoài cửa: “Chú… chú Hạng.” Cô không ngờ người đến là anh, làm cô giờ thấy vô cùng xấu hỗ. Hạng Bạc Hàn cũng không ngờ mới sáng sớm cô lại đi tắm, mái tóc dài vẫn còn ướt được cô vén sang một bên, lộ ra cần cổ thon thả, lúc này, khuôn mặt của cô ửng hồng, đến ngay cả dái tai cũng đỏ ửng. Cảnh tượng này làm cho trái tim của Hạng Bạc Hàn không khỏi trật nhịp, anh cố giữ vẻ mặt bình tĩnh của mình, hỏi cô: “Tôi có thể vào một lúc không?” Nghê Sơ Tuyết lập tức mở rộng cửa ra, tránh sang một bên: “Đương nhiên là được ạ!” Lúc Hạng Bạc Hàn bước vào, trong tay anh còn cầm theo theo chiếc điện thoại mà cảnh sát tìm được, được bỏ trong một chiếc túi. “Cảnh sát đã tìm được điện thoại di động của em.” Hạng Bạc Hàn lấy điện thoại di động ra đưa cho cô: “Hết pin rồi, em thử sạc xem có bị hỏng không.” Nghê Sơ Tuyết vui mừng nhận lấy điện thoại: “Tốt quá rồi, nhanh như vậy đã tìm về được rồi.” “Cảnh sát sẽ cố gắng lấy lại tiền cho em.” “Ừm, tiền không quan trọng lắm, nhưng điện thoại di động chắc chắn không thể để mất được.” Nghê Sơ Tuyết nói xong, bèn cầm điện thoại di động đến bên cạnh, cầm dây sạc cắm sạc vào. Hạng Bạc Hàn thấy cô mặc áo choàng tắm lớn thân hình lại càng rõ thêm sự mảnh mai, không khỏi tháp giọng nhắc nhở: “Em gầy quá, ăn nhiều vào.” Thực ra Nghê Sơ Tuyết cũng chỉ thon thả bình thường đúng như một cô thiếu nữ thôi, chỉ có điều khung xương của cô hơi nhỏ, chứ không hề gầy chút nào. Nghê Sơ Tuyết đứng dậy, đi tới chỗ anh đầy cảm kích: “Chú Hạng, cảm ơn chú đã nhờ cảnh sát giúp em tìm lại được điện thoại.” “Đây là điêu tôi nên làm thôi! Tôi vôn phải bảo vệ cho em.” Hạng Bạc Hàn thản nhiên đáp. Trái tim của Nghê Sơ Tuyết vì nghe những lời này của anh mà khẽ rung, anh vốn phải bảo vệ cho cô sao? Hạng Bạc Hàn thấy cô sửng sờ nhìn mình chằm chằm thì khẽ mỉm cười: “Sao vậy?” “Chú Hạng, chú tốt với em như vậy, em có thể làm gì để báo đáp cho chú không?” Nghê Sơ Tuyết luôn hiểu, làm người phải biết lấy ơn báo ơn, hơn nữa còn phải báo đáp gắp bội lần, vậy nên tắt cả những gì Hạng Bạc Hàn đã làm cho cô, cô không thể coi đó là điều hiển nhiên, cô thực sự hy vọng mình có thể làm gì đó đền đáp cho chú ấy. Đôi mắt sâu của Hạng Bạc Hàn khẽ nheo lại, cô muồn báo đáp cho anh sao? Cô đột ngột hỏi như vậy, anh thực sự không nghĩ ra mình muốn được cô báo đáp như thế nào. Hạng Bạc Hàn hơi nhướng mày: “Tôi không cần em báo đáp.” “Không được, em nhất định phải báo đáp cho chú, khi nào chú cần em giúp, nhất định phải nói cho em biết.” Nghê Sơ Tuyết vội kiên quyết đáp lời anh. “Bất kể chú bảo em làm gì, em đều rất sẵn lòng.” Cô lại bổ sung thêm một câu.