Chương 2372: Nghê Sơ Tuyết chuẩn bị rồi đi ra ngoài, cô không thể chờ được muốn đến trại trẻ mồ côi ngay, cô đeo balo trên vai, đứng trước cửa phòng Hạng Bạc Hàn đợi anh ấy. Chẳng bao lâu sau, cửa được mở ra từ bên trong, Hạng Bạc Hàn bước ra, thấy cô gái đang đứng đợi ngoài cửa, anh cong môi cười: “Đi thôi!” “Dạ!” Nghê Sơ Tuyết mỉm cười gật đầu, trong lòng cô thực ra rất nôn nóng, nhưng cô không để lộ ra ngoài. Nhưng người đàn ông đã nhìn thấy được sự gấp gáp trong mắt cô, anh vươn chân dài bước nhanh về phía thang máy, Nghê Sơ Tuyết ở phía sau cũng bước rộng chân hơn theo sau. Đến trước cửa khách sạn, xe đã được chuẩn bị sẵn. Lúc người vệ sĩ mở cửa xe cho Hạng Bạc Hàn, anh bước đến nhưng không ngồi vào, thay vào đó, anh tự mình mở cửa, đợi Nghê Sơ Tuyết ngồi vào trước. Nghê Sơ Tuyết không khỏi cảm giác được cưng chiều mà hoảng sợ, cô cúi người ngồi vào, Hạng Bạc Hàn mới ngồi vào sau, vệ sĩ liền đóng cửa xe lại. Một đoàn ba chiếc xe màu đen từ cổng khách sạn phóng đi. Ngồi trong xe, nhịp tim của Nghê Sơ Tuyết vẫn đập càng lúc càng nhanh, Hạng Bạc Hàn đích thân mở cửa cho cô, loại đãi ngộ này quá không thích hợp với cô, cô cũng không phải là nhân vật tai to mặt lớn gì. Cô chỉ là một đứa nhỏ vô danh, hơn nữa, địa vị của anh trong gia tộc, thậm chí ngang hàng với ba mẹ cô. Hạng Bạc Hàn nhận ra được cô có chút im lặng, anh quay đầu nhìn sang, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong xe. *Nếu có tin tức của ba mẹ em rồi, em có hồi hộp không?” Hạng Bạc Hàn tò mò hỏi. Nghê Sơ Tuyết ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Sẽ hơi căng thẳng ạ!” Vĩ trong lòng cô có cảm giác của người đã từng bị bỏ rơi, cô sợ nếu tìm lại được thì ba mẹ ruột của cô vẫn sẽ chối bỏ cô. “Đừng căng thẳng, tôi sẽ ở bên cạnh em.” Hạng Bạc Hàn an ủi nói. Nghê Sơ Tuyết sửng sốt, nhưng ảnh quả thật đã an ủi đuợc cô, anh như một bức tường thành vững chắc, chống đỡ vững vàng ngay sau lưng cô, bất kể cô gặp phải chuyện gì chỉ cần có anh thì đều sẽ cảm thấy rất an toàn. Cảm giác này, cũng xem như là một loại ÿ lại, từ khi về nước đến giờ, Nghê Sơ Tuyết có thể an tâm như vậy chính là vì có anh ở bên cạnh. Từ khóe mắt, Nghê Sơ Tuyết liếc thấy anh đang nhìn về phía trước, cô lén lút dời mắt sang, cẩn thận đánh giá anh. Tuy rằng anh hơn cô rất nhiều tuổi, nhưng mà cả người anh ta đều toát ra khí chất trưởng thành thần bí, bên ngoài vẫn duy trì dáng vẻ trẻ trung vừa đủ, trông giống như một người anh lớn, đâu hề giống một người xứng tuổi chú mình chứ? Càng nhìn anh kĩ hơn, Nghê Sơ Tuyết phát hiện nhịp tim của cô bắt đầu tăng nhanh một cách bất thường, anh là một trong số ít những người đàn ông đẹp trai và quyến rũ nhất mà cô từng gặp. Sự lịch lãm và sâu sắc kết hợp hoàn hảo giữa Đông và Tây, khí chất điềm đạm, từ anh toát lên khí tức vô cùng mạnh mẽ. Như thể ở bên cạnh anh, cô không cần lo lắng gì cả, bởi vì có anh ở đây, mọi thứ đều không còn là vấn đè. Nghê Sơ Tuyết len lén nhìn anh, với sự nhạy bén trời sinh của Hạng Bạc Hàn, anh đã sớm nhận ra, trái tim của anh không hề bình tĩnh tao nhã như bè ngoài, thậm chí còn có chút lo lắng. Cô nhóc này làm gì mà cứ quan sát anh vậy? Có phải cô chê anh quá già không? Vẻ ngoài của anh có hợp với gu của cô không? Đứng trước một cô gái trẻ hơn mình mười tuổi, cho dù sự: nghiệp anh có thành công, bề ngoài anh cũng không tệ thì trong lòng anh vẫn cảm thấy không tự tin. Anh cảm thấy tuổi tác đã trở thành điều khiến mình tự ti, điều này khiến anh lo lắng sẽ bị cô ghét bỏ. Nghê Sơ Tuyết lại không hề phát hiện ra tâm trạng của người đàn ông bên cạnh, cô thu hồi tầm mắt lại, nhịp tim cô vẫn đang tăng tốc không ngừng, cô chỉ đành phải nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cô lén hít thở thật sâu vài cái mới kìm được nhịp tim đang đập dữ dội xuống. Xe chạy rất nhanh và ổn định, không đến nửa giờ, xe đã từ khách sạn đến trước cổng viện mồ côi Happy Home. Sau khi xe dừng lại, Nghê Sơ: Tuyết không đợi được, lập tức đầy cửa đi xuống. Thân hình cao gầy của Hạng Bạc Hàn cũng theo sát phía sau cô. Nghê Sơ Tuyết bước vào trong, một nhân viên quen biết cô mỉm cười với cô và nói cho cô biết Lý viện trưởng đang đợi cô trong văn phòng.