Trái tim của Nghê Sơ Tuyết lúc này tràn đầy bi thương, cảm giác buồn bã này vừa dữ dội lại vừa đột ngột. Cô nhất thời không kìm được nước mắt, tiếp tục khóc dựa vào vai người đàn ông khóc nức nở, mẹ cô rất yêu cô, bất đất dĩ mới phải rời cô mà đi. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mẹ cô lại để cô lại đây và rời xa thế giới này chứ? Hình như cô có chút không dám lần mò tìm đến thân thế thật sự của bản thân nữa rồi. Ra khỏi trại trẻ mồ côi, ngồi vào trong xe, Hạng Bạc Hàn rút ra một tờ khăn giấy đưa cho cô, Nghê Sơ Tuyết nhận lấy lau đi nước mắt. Lý Ngọc Mai đứng bên xe nhìn theo họ rời đi. Tiếng nức nở của Nghê Sơ Tuyết nhỏ dần, cuối cùng biến mắt trong khoang xe. Nhưng mà, cô vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh cô bao trùm một bầu không khí vô cùng bi thương, Hạng Bạc Hàn cũng không lên tiếng quáy rầy cô. Sau một lúc lâu, Nghê Sơ Tuyết cúi đầu, nhìn vào tờ giấy, lẫm nhẩm cái tên ở trên đó: “Cố Minh Phàm… đây là tên ba ruột của em.” “Em muốn gặp ông ấy sao? Nếu em muốn gặp ông ấy, tôi sẽ lặp tức sắp xép để hai người gặp mặt.” Hạng Bạc Hàn trầm giọng hỏi. Mặc dù thân thế của bản thân trở nên phức tạp nhưng Nghê Sơ Tuyết vẫn muốn gặp ba mình, cô gật đầu: “Em muốn gặp ông ấy, nhưng mà em sợ mình sẽ làm phiền đến cuộc sống của ông ấy. Em nghĩ em rời xa ông ấy từ khi còn nhỏ như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ tưởng rằng em đã không còn trên thế giới này nữa r: “Vậy thì tôi sẽ điều tra giúp em trước, xem thân phận và hoàn cảnh sống của ông ấy bây giờ như thế nào rồi sẽ sắp xếp cho em gặp.” Hạng Bạc Hàn không muốn để cô phải chịu thêm bắt kỳ tổn thương nào nữa. “Chú Hạng, cám ơn chú!” Nghê Sơ Tuyết nhìn anh đầy cảm kích, chuyến trở về nước tìm người thân này, đều là có anh giúp cô, cô thật sự không biết phải trả ơn anh như thế nào. Hạng Bạc Hàn nhẹ nhàng nói: “Không cần cảm ơn, tôi cũng rất vui khi có thể giúp được em.” Nghê Sơ Tuyết thầm nghĩ, nếu cô có thể báo đáp lại cho anh gì đó thì tốt rồi. Trở lại khách sạn, Nghê Sơ Tuyết liền gọi điện thoại cho ba mẹ nuôi ở bên kia kể lại cho họ biết chuyện này, bọn họ đều mừng cho cô, cũng ủng hộ cô đi tìm ba ruột của mình. Không cần biết kết quả thế nào, bọn họ đều sẽ đợi cô quay về nhà. Nghê Sơ Tuyết cảm thấy mình là một người rất may mắn, những người cô gặp trong đời đều là những người tốt, bọn họ đều hết lòng giúp đỡ và yêu thương cô. Lúc này, một chiếc siêu xe màu trắng đang chạy về hướng một bãi biển nghỉ mát ở vùng ven thành phó. Hạng Kình Hạo lái xe, Tưởng Hân Vy ngồi trên ghế phụ, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô là dáng vẻ vô cùng thả lõng.. Để cho cô được thư giãn một chút, Hạng Kình Hạo đã thuê một biệt thự bên bờ biển và đưa cô đi nghỉ mát. Tưởng Hân Vy mấy ngày nay rất bận rộn, cô quả thực rất cần một môi trường để thư giãn, vừa có thể giảm bớt áp lực công việc, vừa có thể thả lỏng cả người không cần phải lo nghĩ về bất cứ điều gì. Phía sau chiếc siêu xe còn có hai chiếc ô tô màu đen đi theo sau, vệ sĩ của Hạng Kình Hạo sẽ không để vị thiếu gia mắt trí nhớ này chạy lung tung. Nếu mà để anh chạy lạc mắt, hoặc xảy ra chuyện gì thì họ cũng không kham nỗi. Chiếc siêu xe của Hạng Kình Hạo đi theo lộ trình, cuối cùng cũng đến biệt thự đã đặt, anh lái xe vào bãi đậu xe trong sân của biệt thự, trong tay Hạng Kình Hạo xách một balo quần áo, một tay nắm tay Tưởng Hân Vy đi về phía cửa. Biệt thự đã có người dọn dẹp, rất sang trọng và sạch sẽ, bên trong biệt thự còn có bể bơi riêng rất rộng, còn cách bãi biển chỉ vài bước chân, bãi cát trắng mịn kia quả là khiến người khác mong ước. Nước biển trong vắt có thể nhìn thấy đáy, cũng là nơi thích hợp để đi lặn. Tưởng Hân Vy nhìn giờ, cô rất nóng lòng muốn ra biển chơi. “Chúng ta thay quần áo rồi đi bơi đi!” Tưởng Hân Vy đề nghị, sau đó tò mò nhìn người đàn ông: “Anh biết bơi không? Hạng Kình Hạo nghĩ ngợi một lúc, không khỏi thầm than “chết rồi”, anh không nhớ mình có biết bơi hay không. Nhưng đang ở trước mặt người phụ nữ của chính mình, anh chắc chắn phải nói là biết. “Đương nhiên là anh biết bơi rồi, sao có thể không biết được kia chứ?” Hạng Kình Hạo đáp với vẻ vô cùng tự tin. Tưởng Hân Vy nghi ngờ nhìn anh: “Không phải anh mắt trí nhớ sao? Làm sao anh chứng minh được là anh biết bơi chứ?” Hạng Kình Hạo lập tức thấy có chút xấu hổ, nhưng sự tự tin từ tận trong xương tủy khiến anh không cần chứng minh. “Em tin anh đi, lát nữa em chỉ cần ở bên cạnh anh, anh sẽ bảo vệ em.”