Chương 2411: Lúc này, khoảng mười một giờ, quán bar đã bắt đầu náo nhiệt lên, những cô gái trang điểm xinh điểm, chuẩn bị cho một đêm cuồng nhiệt. Mị Lạp bước ra từ taxi, ánh mắt đã phát sáng, cô ta không ngờ quán bar ở đây lại cao cấp như vậy, tràn đầy hơi thở kích tình và mị hoặc khiến trái tim cô ta bị kích thích. “Chị, đợi em với.” Nghê Sơ Tuyết ở đẳng sau gọi cô ta. Nhưng bước chân của Mị Lạp vội vàng bước về phía cánh cửa lớn của quán bar, Nghê Sơ Tuyết đi theo cô ta, hai người đứng ở cửa đúng lúc nhìn thấy thanh niên ôm trái ôm phải, đằng sau còn có bạn bè của anh ta, còn bọn họ cũng theo sau vào mà không bị bảo vệ chặn lại. Vì tưởng rằng đều là cùng hội, Mị Lạp trang điểm bắt mắt, mặc lại còn gợi cảm, vừa nhìn là biết khách quen của quán bar. Ngược lại Nghê Sơ Tuyết chưa từng vào quán bar! Vừa bước vào, ánh đèn sân khấu đầy màu sắc chói lóa làm cô hoa mắt, khiến cô có chút choáng váng. Nhưng đối với những người yêu thích nơi như này, đây chính là tiếng gọi kích tình, khiến cảm xúc dâng trào, hận không thể lập tức điên cuồng nhảy theo. Trong nháy mắt Nghê Sơ Tuyết liền phát hiện Mị Lạp bên cạnh đã hòa vào dòng người sâu bên trong, Nghê Sơ Tuyết vội vàng theo cô ta đi về phía quầy rượu. Trong lòng Nghê Sơ Tuyết tràn đầy hoảng loạn và lo lắng bất an, ở đây dòng người đến đến đi đi, ánh mắt tràn đầy sự bắt an khiến thần kinh toàn thân cô căng thẳng. Mặc dù Nghê Sơ Tuyết không trang điểm, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy collagen, ngũ quan xinh đẹp lại đơn thuần, cho dù ánh đèn có mờ ảo cũng không ngăn được ánh mắt của người khác. Làm sao đây? Trong lòng Nghê Sơ Tuyết muốn cầu cứu sự giúp đỡ, Mị Lạp tuyệt đối đừng có xảy ra chuyện gì. Nếu như cầu cứu ba mẹ, bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến hơn nữa còn tức giận, nếu như cầu cứu ba mẹ ruột, họ nhất định sẽ lo lắng. Vậy cô còn có thể cầu cứu ai đây? Trong đầu Nghê Sơ Tuyết đột nhiên hiện lên một khuôn mặt trẻ tuổi trưởng thành, Hạng Bạc Hàn. Nơi như này, các trưởng bối không thích hợp đến, nó chỉ phù hợp với những người trẻ tuổi. Trong lòng Nghê Sơ Tuyết không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cô có chút luống cuống tìm điện thoại. Tìm thấy điện thoại, cô nhìn Mị Lạp đang ngồi nói chuyện với nhân viên ở quầy rượu, cô vội vàng tìm nơi ít người. Lúc này, Hạng Bạc Hàn đang nghỉ ngơi trong biệt thự: Hạng gia, hôm nay phải xử lý quá nhiều việc, anh duỗi tay, nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, điện thoại bên cạnh bàn vang lên làm ồn đến anh. Hạng Bạc Hàn mở mắt, đưa tay ra cầm điện thoại nhìn một cái, chữ bên trên dường như khiến sự mệt mỏi của anh nhất thời biến mát. “Alo! Sơ Tuyết.” Anh thấp giọng nghe máy. Nhưng giọng nói của Nghê Sơ Tuyết ở đầu dây bên kia lại vang lên tiếng ồn ào: “Chú Hạng, chú nghe thấy không?” Hạng Bạc Hàn lập tức ngồi dậy, giọng nói nâng cao hơn: “Nghe thấy, chỗ em sao lại ồn như vậy?” “Em ở quán bar! Chị em ở đâu, em đi cùng chị, nhưng em sợ…” Trong giọng nói của Nghê Sơ Tuyết có chút cầu cứu. Hạng Bạc Hàn lập tức nhướng mày, giọng nói vội vàng lên tiếng: “Quán bar nào?” “Là quán ở gần khách sạn, Đường Đô.” Hạng Bạc Hàn nhìn thời gian, anh gân như không suy nghĩ thấp giọng ra lệnh: “Đừng chạy lung tung, tôi đến bây giờ.” quán bar mờ ảo, Nghê Sơ Tuyết gọi điện thoại xong, chớp mắt đã không thấy Mị Lạp đâu nữa, cô vội vàng chen vào nhóm nam nữ uốn eo trên hành lang. Thỉnh thoảng lại có đàn ông đưa tay ra sờ, khiến cho Nghê Sơ Tuyết giống như một con chim sợ hãi, cố gắng để bản thân không tiếp xúc với ai, cuối cùng Nghê Sơ Tuyết cũng đến trước mặt người nhân viên, cô nhìn thấy Mị Lạp gọi rượu.