Nghê Sơ Tuyết đem địa chỉ của mình gửi qua, cô nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của Mị Lạp, cô lấy ra một tờ tờ giấy nhắn lại cho cô ta, cô cũng không nói đi tìm người nào, cô chỉ nói tối nay trở về. Khoảng hai mươi phút, cô liền nhận được điện thoại của vệ sĩ Hạng Bạc Hàn, bọn họ đến rồi. Nghê Sơ Tuyết đã sớm chờ ở đầu đường, cô đi về phía một chiếc xe màu đen có rèm che, vệ sĩ thay cô mở cửa. Chớp mắt, cũng hơn mười ngày chưa gặp, trong lòng cô đã sớm nhớ nhung từ lâu. Cô cũng không biết vì sao đột nhiên lại nhớ một người như vậy, nghĩ đến ngày ngày nhớ mong, đây chính là sức mạnh của tình yêu sao? Cô nhìn xe lái vào một một cánh cổng vô cùng tráng lệ, trong này toàn là biệt thự sang trọng, cô thầm nghĩ, Hạng Bạc Hàn ở nơi này sao? Xe đậu trong sân một biệt thự, Nghê Sơ Tuyết bước xuống, nhìn chỗ này có chút xa lạ, cô có chút mong đợi nhìn về phía phòng khách. “Nghê tiểu thư, Hạng tiên sinh nghỉ ngơi ở lầu hai, cô lên đi!” Vệ sĩ nói với cô. Mặt Nghê Sơ Tuyết hơi đỏ lên, anh đang nghỉ ngơi? Cô có thể đi quấy rầy anh sao? Nhưng cũng không nén được mong muốn được nhìn thấy anh, Nghê Sơ Tuyết gật đầu, cất bước đi về phía hướng cầu thang lầu hai. Trong lầu hai yên tĩnh, Nghê Sơ Tuyết hết sức dễ dàng thấy cửa phòng ngủ chính, cô nhẹ nhàng gõ cửa một cái, đầy của đi vào. Chỉ thấy bên trong một người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, mà trên cánh tay của người đàn ông, vậy mà đang truyền dịch, trên đùi của anh đặt một xắp tài liệu, ánh sáng chiếu vào, giống như một bức tranh an tĩnh. Trong nháy mắt tim cô căng thẳng, anh làm sao vậy? Nghe được tiếng đẩy cửa sau lưng, Hạng Bạc Hàn lập tức thả tài liệu trong tay xuống, quay đầu, nhìn cô gái đứng ở. cửa vẫn còn chưa lại, đôi mắt sâu thảm bị ức chế bởi khát khao mãnh liệt, giọng anh hơi khàn: “Qua đây.” Nghê Sơ Tuyết hầu như không chút do dự đi tới sô pha, đứng trước mặt của anh, nhìn anh vén áo tay sơ mi lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, mặt trên còn ghim châm đang truyền dịch. “Anh làm sao vậy? Anh bị thương sao?” Trong giọng Nghê Sơ Tuyết tắt cả đều là lo lắng. “Không có chuyện gì lớn, cảm vặt mà thôi.” Hạng Bạc Hàn nói xong, ngẳng đầu nhìn nước còn một phần ba chưa truyền xong, anh trực tiếp từ trên mặt bàn cầm một cây tăm bông, vô cùng lưu loát đem kim truyền dịch rút ra. “Sao anh không truyền tiếp?” Nghê Sơ Tuyết đau lòng ngồi bên cạnh anh, đôi tay nhỏ bé lập tức hỗ trợ thay anh đè lại vết thương, ánh mắt lo lắng suýt chút nữa khóc. Hạng Bạc Hàn ngửi thấy hơi thở trong veo trên người cô gái, khiến tâm trạng anh trở nên thoải mái, nơi nào còn nhớ được cái khác, không cần quan tâm đến chuyện khác, ánh mắt của anh rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc có vài phần mê hoặc của cô. “Anh như vậy thật sự không có chuyện gì sao?” Nghê Sơ Tuyết ngẳng đầu, đụng phải đôi mắt sâu thẳm như nửa đêm, tình cảm trong ánh mắt kia, trực tiếp mà mãnh liệt như vậy, khiến cô muốn né tránh cũng không thể. Tình yêu của anh, giống như là một tia sáng hung hăng, bắn thẳng đến trái tim. Cô ngây người, trong chốc lát không biết nên phản ứng làm sao, chỉ cảm thấy khuôn mặt anh tuần của người đàn ông trước mắt từ từ nhích tới gần. Một nụ hôn dịu dàng rơi ở trên trán của cô, cô mở tròn mắt nhìn, nhưng đôi mắt to lung linh này, giống như như đang dụ khiến người đàn ông hôn tiếp một cái. Nụ hôn kế tiếp, chính là ở trên mi mắt mỏng của cô, tim Nghê Sơ Tuyết đập thình thịch, đầu trống rỗng. Cô chỉ theo bản năng khẽ nâng đầu lên, người đàn ông chậm rãi đổ xuống trên môi đỏ mọng của cô. Một cái hôn, không tiếng động nói ra sự nhớ nhung của hai người.