Nhưng bà càng quan tâm đến cảm nhận của mẹ hơn. “Bà ngoại có khi nào sẽ không đồng ý?” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng hỏi. “Ông ngoại qua đời ở đây, tầng hai còn có bài vị của ông, tư tưởng của bà ngoại khá mê tín, bà nói ông ngoại cũng sẽ về đây nghỉ ngơi, cho nên, bà rất tin tưởng nơi đây chính là nhà ở thế giới bên kia của ông, lần trước cô có đề xuất đến, bà nỗi giận rất lớn.” Trong đầu Hứa Tâm Duyệt cũng nghĩ đến người ông ngoại hiền lành, hốc mắt không khỏi ửng đỏ, ông ngoại qua đời lúc cô 18 tuổi, 8 tuổi cô đã được gửi đến đây nuôi, tình cảm với ông ngoại cũng cực kỳ sâu đậm. “Có thể không dỡ bỏ không?” Hứa Tâm Duyệt nhẹ khit mũi. “Sao có thể không dỡ đây! Văn kiện đã truyền xuống rồi, ra lệnh cho chúng ta sau ba ngày phải chuyển đi, đội phá dỡ cũng đến, cả khu nội thành cũ này đều phải dỡ, xây dựng khu nhà cao ốc giống với khu đối diện, hơn nữa tiền bồi thường cũng vừa ý, cô cũng không có ý kiến gì, chỉ lo bà ngoại sẽ không đồng ý.” Hứa An Duyệt cũng biết, chuyện này không còn cách để thu hồi, nếu như vì để cho kế hoạch xây dựng thành phó, khu nội thành cũ như này chắc chắn sẽ bị phá dỡ. “Vậy chúng ta khuyên bà ngoại thử xem sao!” “Buổi tối, chúng ta cùng khuyên bà, hai ngày nay dì xin nghỉ phép rồi, tiền bồi thường dỡ bỏ sẽ được thanh toán vào ngày mai, ba ngày sau, kiểu gì cũng phải chuyển khỏi đây. “Được! Vậy chúng ta khuyên bà ngoại thử xem.” Hứa Tâm Duyệt gật đầu. Bữa tối Thiệu Cô làm hai món ăn lớn, một nhà ba người cùng thưởng thức những món ăn ngon. Hứa Tâm Duyệt nói với bà ngoại và dì nhỏ về thay đổi công việc của bản thân mình trước tiên, hai người đều rất vui vẻ, điều này cũng có nghĩa sau này họ sẽ không cần phải tách ra nữa, có thể sống cùng nhau. “Cháu còn có một tháng nghỉ ngơi, ngày mai cháu đến khách sạn thu dọn đồ đạc.” “Được!” Thiệu Cô gật đầu, sau có nháy mắt với Hứa Tâm Duyệt, ý bảo cô bắt đầu nói về chuyện phá bỏ và di dời. Bà ngoại đang ăn cơm, Thiệu Cô đặt đũa xuống nghiêm túc nói với mẹ: “Mẹ còn nhớ lần trước con từng nói qua với mẹ chuyện phá dỡ và di dời không ạ?” Đôi mắt vẫn đục của bà nhìn chằm chằm: “Sao vậy? Có phải không dỡ nữa à?” “Không… là thật sự phải dỡ rồi, phía bên chính phủ thông báo trong vòng ba ngày chúng ta phải chuyển khỏi đây, tiền phá dỡ và di dời ngày mai cũng sẽ được thanh toán.” “Cái gì? Mẹ không đồng ý, mẹ không đồng ý dỡ bỏ.” Bà ngoại lập tức có ý kiến rất lớn, có chết bà cũng không muốn rời khỏi nơi này. “Bà ngoại, dì nhỏ có thể đi mua một căn nhà mới, chúng ta một nhà ba người còn có thể ở đó sống cùng nhau được không ạ?” Hứa Tâm Duyên khuyên bảo. Nhưng bà ngoại không thích: “Cái gì mà nhà mới, bà không thích, đây là nhà năm đó ông ngoại và bà cùng xây dựng, bà có tình cảm với nơi này, không muốn rời đi.” Thiệu Cô và Hứa Tâm Duyệt nhìn nhau, có chút không biết làm thế nào. “Mẹ, khoản tiền phá dỡ và di dời đủ để chúng ta đi mua một căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách ở tiểu khu, nhà ở đây quá cũ rồi, ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố nên bắt buộc phải quy hoạch, chúng ta ở thành phó lớn, cho dù năm nay không phá, năm sau năm sau nữa nhất định cũng phải cải tiến.” Thiệu Cô từ từ giảng giải. “Vậy đợi đến lúc mẹ chết thì hãy phá!” Bà ngoại tức giận cố chấp nói. “Bà không thể nói thế được, bà sống một trăm tuổi, còn thọ hơn cả Nam Sơn.” Hứa Tâm Duyệt phản bác nói. “Dù sao đội phá dỡ cũng sắp đến rồi, chúng ta bắt buộc phải chuyển đi, mai con sẽ đi tìm phòng, ngày kia chúng ta chuyển nhài” Thiệu Cô chỉ có thể nói như vậy.