“Thì là có một số người già sống ở đây, không nỡ rời khỏi nhà của mình, dù sao ở đây có rất nhiều người lớn tuổi! Tư tưởng cũ, không chịu chuyển nhà, haizz! Tiền bồi thường cũng không ít, có ngốc mới không chuyền đi!” Thím Trương oán trách một câu: “Đừng có ảnh hưởng đến việc chúng tôi chuyển nhà.” Hứa Tâm An lo lắng cho bà ngoại, cô vội vàng đi về phía ủy ban phường, ở đây chỉ cách ủy ban phường một chút, cô chỉ có thể chạy qua đó. Ủy ban phường ngược lại là một tòa nhà mới xây, có một cái sân cực kỳ rộng, lúc này trong sân đang náo loạn, có hai đội đang đứng một bên giảng co. Một bên là các ông bà cụ, bên khác là đội người phá dỡ, bọn họ mỗi người đều khỏe mạnh trẻ tuổi, trong tay cầm gậy bảo vệ, ngăn cản những người lớn tuổi vào bên trọng làm loạn. Hứa Tâm Duyệt vừa chạy vừa thở hổn hẻn, trên đường cô vội vàng tìm bà ngoại, nhìn thấy có vài chiếc xe con chạy đến bên này, còn có một người già đang đi chằm chậm. Cô vội vàng đưa tay ngăn lại, biểu thị ý nhường người qua đường trước, vệ sĩ không nghĩ đến lập tức đạp phanh xe, mà người đàn ông ngồi ghế sau đang xem tài liệu không khỏi nhíu mắt ngắng đầu, nhìn thấy trước đầu xe có một người phụ nữ đang đỡ người già qua đường. Ánh mắt sâu xa của Cố Thừa Tiêu hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ ở đây anh cũng gặp được cô? Lúc này, điện thoại của Cố Thừa Tiêu vang lên, anh cầm điện thoại lên xem, là của trợ lý Hách Soái. “Alol” “Ông chủ, anh vẫn ở khu nội thành cũ chứ? Ban nãy nhận được cuộc gọi làm loạn, nói là có một đám người lớn tuổi ở ủy ban phường gây sự, anh chú ý một chút.” “Tại sao lại gây sự?” Có Thừa Tiêu lạnh nhạt hỏi. “Về cơ bản là không đồng ý chuyển nhà.” “Khoản tiền bồi thường cũng không ít, vì sao lại không chuyển?” Giọng nói của người đàn ông thờ ơ bình tĩnh. “Tư tưởng của người già, chúng tôi cũng đang phái người qua đó giải quyết, anh chú ý an toàn.” “ỪP Có Thừa Tiêu nói xong ngắt điện thoại, anh đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của bà cụ chống gậy, dường như đang đi hướng về một phía. Anh suy nghĩ, hỏi vệ sĩ đằng trước: “Ủy ban phố gần đây ở chỗ nào?” “Ông chủ, hình như là đi từ đường này qua đó, ngài muốn đi sao?” Vệ sĩ liếc nhìn bản đồ hướng dẫn. “Dừng xe.” Cố Thừa Tiêu thấp giọng ra lệnh. Vệ sĩ lập tức dừng xe bên đường, thấy anh đẩy cửa xuống xe, anh ta vội vàng nói: “Ông chủ, tôi đi cùng ngài.” “Không cần, các người ở đây đợi tôi.” Cố Thừa Tiêu chỉ là qua đó xem tình hình náo loạn. Dù sao dự án của anh không thể để xảy ra rắc rối, công trường xây dựng lần này bắt buộc phải làm, không có người nào có thể ngăn cản dự án của anh phát triển. Cố Thừa Tiêu thỉnh thoảng nhìn thấy những người già đi ra con hẻm đến một nơi, anh tao nhã bước đi theo hướng của họ. Hứa Tâm Duyệt nghe thấy âm thanh ở cửa lớn uỷ ban phường, trong lòng trở nên lo lắng, sức khỏe của bà ngoại không tốt lắm, nơi như này rất dễ xảy ra chuyện. Cô lập tức chen vào trong đám người tìm bà ngoại, quả nhiên nhìn thấy bà ngoại cùng vài người lớn tuổi khác đang lớn tiếng tranh luận ở đằng trên cùng, mà đối diện với họ là những người đàn ông trung niên dựa vào thân thể để ngăn không cho bọn họ vào trong uỷ ban phường. “Dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi vào? Chúng tôi muốn kháng nghị chuyện tập đoàn phá dỡ và di dời, chúng tôi không đồng ý cũng không muốn chuyển đi, chúng tôi không cần tiền của bọn họ.” Có một người lớn tuổi lớn tiếng nói. Lập tức kéo theo lời phụ họa của đám người lớn tuổi, Hứa Tâm Duyệt chen đến bên cạnh bà ngoại, cô lớn tiếng gọi: “Bà ngoại, chúng ta về đi!” Bà cụ thấy cháu gái đến, khuôn mặt kiên định của bà nói: “Bà không về, chúng ta cần một lời giải thích.”