Đôi chân thon dài của Cố Thừa Tiêu bước nhanh qua đó. Hứa Tâm Duyệt đang cùng cậu nhóc nói về chuyện đi lạc thế nào, cậu nhóc ngược lại nói thẳng ra mình không có đi lạc, mà là đến tìm cô. Hứa Tâm Duyệt nghe xong, vừa uống một ngụm nước, suýt chút nữa thì sặc, cô kinh ngạc hỏi: “Em không phải là đi lạc, mà là đến tìm chị sao?” “Vâng ạt! Chị ơi, em nhìn thấy tắm ảnh chị bị người ta đánh ngắt trên tin tức, bị thương rất nghiêm trọng, nên em muốn đến thăm chị.” Hứa Tâm Duyệt đối với phần tình nghĩa này của cậu nhóc, nội tâm cô thật sự rất cảm động, đồng thời cũng có chút kinh ngạc, vì sao cậu nhóc đối với cô tốt như vậy? Nhớ nhung như vậy? “Chị ơi, em còn biết là ba em bề chị đến bệnh viện, ba em có phải là rất tốt không?” *Ừ! Anh ấy là một người tốt.” Hứa Tâm Duyệt trả lời. “Vậy chị có thích ba em không! Chị có muốn gả cho ba không?” Cậu nhóc nghiêm túc hỏi. Hứa Tâm Duyệt nghẹn họng vài giây, cô còn chưa trả lời đã nghe thấy một giọng nói trầm tháp lạnh lùng của người đàn ông truyền đến: “Có Dĩ Mục.” Cậu nhóc và Hứa Tâm Duyệt đồng thời bị dọa nhìn về phía cửa, trong cánh cửa có chút thấp bé, một bóng dáng thon dài bước vào, thậm chí phải cúi xuống mới vào được cửa. *“Daddy!” Cậu nhóc chớp đôi mắt trong veo gọi một tiếng. Trái tim Hứa Tâm Duyệt đập loạn xạ, không ngờ cô còn chưa kịp đưa cậu nhóc về, người đàn ông này đã đích thân tìm đến cửa rồi, cũng tốt, cậu nhóc chỉ có ở bên cạnh anh mới là an toàn nhát. “Tiểu Mục, em nên về nhà với ba em rồi, không được chạy. loạn nữa.” Hứa Tâm Duyệt nói với cậu nhóc. Cố Dĩ Mục nhìn khuôn mặt tái nhợt của ba, cậu nhướng cặp lông mày anh tuấn, giống như đang thử thách sự uy nghiêm của người nào đó. La Mẫn cũng có chút kinh ngạc bước vào, nhìn căn phòng nhỏ đơn giản và có phần hỗn loạn này, một cô gái trẻ mặc quần áo bình thường đang ngồi cùng với Cố tiểu thiếu gia. Cô cần thận nhìn người phụ nữ này, nội tâm không khỏi kinh ngạc vài giây, thoạt nhìn cô gái này chỉ cảm thấy ăn mặc bình thường, nhưng nhìn kỹ mới thấy cô ấy có khuôn mặt thuần khiết và xinh đẹp, còn có thân hình duyên dáng quyến rũ. Đồng thời, giữa mi tâm dịu dàng lại có chút giống với Cố Dĩ Mục. “Đưa Tiểu Mục lên xe, tôi có chuyện cần nói với Hứa tiểu thư.” Cố Thừa Tiêu dặn dò La Mẫn bên cạnh. “Daddy, daddy đừng có mà bắt nạt chị Tâm Duyệt đó. Cậu nhóc lập tức đứng thẳng người chắn trước mặt Hứa Tâm Duyệt. Lông mày Cố Thừa Tiêu nhất thời nhíu lại, cậu nhóc này lại vì cô mà dám chống đối lại anh? *Daddy chỉ là nói với cô ta vài câu! Nếu như con dám chạy loạn, daddy sẽ đánh gãy chân con trước.” Có Thừa Tiêu tức giận hừ một câu. Hứa Tâm Duyệt theo bản năng kéo cậu nhóc ở trước mặt ra đằng sau lưng, nói với người đàn ông đang tức giận: “Cố tiên sinh, nó là con trai anh, tha thứ cho nó lần này đi.” Có Thừa Tiêu nheo mắt, nhìn dung mạo của người phụ nữ trước mặt cực kỳ giống với con trai, anh hừ lạnh: “Chính bởi vì nó là con trai tôi, nên tôi mới có quyền dạy dỗ nó, người ngoài không cần nhúng tay can thiệp.” Cách xưng hô người ngoài này, có chút tổn thương. Quả thực giữa Hứa Tâm Duyệt và cậu nhóc chính là họ hàng xa, nhưng trước mặt người đàn ông này, cô là một người ngoài cuộc. Hứa Tâm Duyệt cắn môi, kéo cậu nhóc từ đẳng sau ra: “Tiểu Mục, theo ba em về đi!”