Thật là khéo, ba nuôi của cậu nhóc là một người vô cùng đẹp trai, tên là Mặc Trạch Dương, lúc anh nhìn thấy cậu nhóc, liền đặt hành lý trên tay xuống, đưa tay ra ôm cậu. “Tiểu Mục, có nhớ ba nuôi không?” Tay của Mặc Trạch Dương, không nhịn được búng nhẹ vài cái lên khuôn mặt non mịm của cậu nhóc. Cậu nhóc cười hì hì ôm lấy cổ anh: “Nhớ, con muốn ba nuôi vê chơi với con.” “Ở đây có quá nhiều người, đi nhanh thôi!” Có Thừa Triêu trầm giọng nói. Mặc Trạch Dương ôm cậu nhóc: “Đi, về nhà, ba nuôi có quà cho con.” Ánh mắt của cậu nhóc nhìn quanh, liếc trái liếc phải, hình như là đang tìm người nào đó. “Con tìm ai?” “Con tìm chị Tâm Duyệt nha!” Cậu nhóc nói xong, dòng người đi lại quá nhiều, cậu không tìm thấy. Lúc này, Hứa Tâm Duyệt và Lê Yên đã đẩy hành lý đi ra cửa. “Cậu có cảm thấy mọi người, đều đang nhìn tớ hay không, mọi người đang nhìn gì vậy?” Lê Yên hổi Hứa Tâm Duyệt ở bên cạnh. Hứa Tâm Duyệt cũng cảm giác được có rất nhiều người đang nhìn về phía họ, trong lúc cô quay đầu lại thì nhìn thấy trên lưng Lê Yên dính vào cái gì đó, cô liền nhìn thật kỹ, có chút tức giận giúp cô dựt xuống: “Ai dán cái này vào sau lưng cậu vậy hả?” Lê Yên nhìn chữ trên đấy, tức đến nghiền răng: “Nhất định là hai người phụ nữ điên kia rồi, đáng ghét, dám trêu đùa tớ như vậy.” “Sao vậy? Cậu trêu trọc phải ai rồi?” Hứa Tâm Duyệt không hiểu hỏi. “Gặp xui xẻo, lúc nữa tớ nói với cậu.” Lê Yên có chút cạn lời. Hứa Tâm Duyệt cũng chỉ có thể đồng cho bạn thân thôi. Hứa Tâm Duyệt lơ đãng ngước mắt lên, đột nhiên nhìn thấy bạn nhỏ Cố Dĩ Mục ngồi trong lòng của một người đàn ông mặc đồ đen, Cố Thừa Tiêu đi bên cạnh, hai người đàn ông thân hình cao ráo đi cùng với nhau, không phân cao thấp. Hai người đàn ông này, đã đủ để chứng minh câu vật hợp theo loài. Lê Yên không thể chờ được nữa muốn ăn một bữa lớn: “Bữa tối bọn mình đi ăn ở ngoài đi, ăn xong rồi mình về nhà.” “Sao vậy? Không về nhà trước sao?” “Tớ ngại về nhà nói tớ bị đuổi việc, tớ từng hùng hỗ nói, phải có được thành tựu thì mới về nhà, bây giờ, tớ chỉ có bộ quần áo hàng hiệu này là trông được, thì làm gì có mặt mũi nào về nhà gặp ba mẹ tớ chứ. ” Lê Yên thất bại nói. “Được rồi, cậu giỏi hơn tớ nhiều.” “Cậu giỏi như vậy, vì sao Jessica không coi trọng cậu?” “Một lời khó nói hét, tý nữa tớ kể cậu nghe.” Hai người ngồi vào một chiếc xe taxi, bên cạnh một hành xe màu đen rời đi một cách bá đạo. Bữa tối, Hứa Tâm Duyệt mời Lê Yên ăn ở một nhà hàng cũng khá được, hai người vừa ăn vừa nói những chuyện xảy ra gần đây. “Cái gì? Hứa An An đáng ghét hống hách như vậy, vậy mà dám vùi dập cậu trước mặt Jessica?” Lê Yên nghe xong, tức giận đến mức muốn mắng chửi người. “Tớ cứ nghĩ rằng nếu như tớ không động đến cô ta, thì tớ và cô ta có thể bình yên không có chuyện gì, ai biết cô ta lại đối với tớ như vậy.” Hứa Tâm Duyệt cũng cảm tháy ảo não, dạo gần đây hay tiếp xúc với Hứa An An, để cô biết được, cô và Hứa gia là quan hệ kẻ thù. Hứa Tâm Duyệt không nói với Lê Yên chuyện mang thai hộ năm đó, cho nên, chuyện cậu nhóc cô tạm thời không nói. Dù sao, chuyện này Hứa gia đã cảnh cáo rất nhiều lần, không được phép nói chuyện này cho bắt cứ ai. Lê Yên cũng nói quá trình mà mình bị đuổi việc, cũng chỉ có thể dùng một từ thảm để hình dung, còn thêm chuyện không vui ở trên máy bay nữa, cô cũng sắp buồn bực muốn chết rồi. “Cậu biết người đàn ông đó không? Anh ta chẳng qua là trông hơi đẹp trai thôi, ai quen chứ? Người đàn ông này rất là lạnh lùng, ở trên máy bay, anh không nói câu nào, chỉ là ngồi nghe nhạc rồi ngủ, mà, tớ động chạm vào anh ta, đã xin lỗi máy lần rồi, mà anh ta cũng không để ý đến mình, cậu nói xem anh ta bị sao vậy chứ?” Lê Yên có hơi buồn bực chống cằm. “Vậy rốt cuộc thì cậu đụng chạm vào anh ta như thế nào?” Hứa Tâm Duyệt hiều kì hỏi.