“Cách đền đáp tôi là thời gian từ giờ đến trước 10 giờ của cô, đều thuộc về tôi.” Ôn Lệ Thâm bắt đầu nói điều kiện. “Hả? Đến 10 giờ tối?” Tô Hi lập tức hoảng hốt. Từ sâu ánh mắt cô, Ôn Lệ Thâm có thể nhìn thấu tâm tư cô, anh khẽ cong môi: “Sẽ không xảy ra chuyện cô đang nghĩ trong đầu đâu.” “ÒI” Tô Hi chớp mắt, sau đó lập tức đỏ mặt xấu hổ, người đàn ông này nói gì thế? Cô nghĩ cái gì? Cô không hề nghĩ điều gì cả, được không! Đang từ một người đi dạo dưới ánh nắng xế chiều bỗng nhiên thành hai người. Đây là kiểu tâm trạng gì? Nói chung, Tô Hi không còn cảm thấy thoải mái và tự do nữa, một người đàn ông như băng thần bên cạnh khiến cô có cảm giác bị chèn ép. Nhìn thấy ở bên cạnh có một con mèo vô cùng đáng yêu, cô cũng không thể lên đó trêu đùa, nhìn thấy một cửa hàng trang sức đẹp gần đó, Tô Hi cũng không dám tùy ý vào xem. Lo sợ rằng người đàn ông này không thích. Cuối cùng, trưa nay vì Annie hạn chế lượng thức ăn của cô dẫn tới khi đi qua tiệm đồ ngọt thơm ngon, cuối cùng chân cô cũng không cất nổi bước nữa. Cô đứng trong tủ kính nhìn đống đồ ngọt thơm ngon bày biện trong tủ, món tráng miệng màu hồng tạo hình cũng rất đẹp mắt, cô liên tục nuốt nước bọt, thực sự muốn ăn chúng! Ôn Lệ Thâm híp mắt nhìn, thấy cô như một chú mèo vô tội, anh nhướng mày nói như kiểu ban phước: “Vào ăn đi!” “Thật ư? Được hả?” Tô Hi như người hầu, thỉnh cầu sự đồng ý của chủ nhân. Ôn Lệ Thâm trong lòng vui vẻ, rất tận hưởng ánh mắt của cô người hầu bé bỏng này, rồi anh dẫn cô đi vào. Tô Hi trong lòng mừng rỡ đi vào theo anh. Đứng trước quầy xếp đồ ăn, Tô Hi lấy một chiếc đ ĩa bắt đầu tùy ý lấy đồ ở trong tủ. Ôn Lệ Thâm ngồi xuống vị trí bên cạnh cửa sổ, dường như anh không hứng thú với mấy đồ này. Trái lại, Tô Hi chăm chú đi chọn từng vị cô thích ăn, cô thích vị matcha và đậu đỏ, cô nhìn vài chiếc vị chocolate với trang trí bắt mắt, chần chừ một lúc, rồi như kiểu kiếm được lời, vội lầy đặt vào đ ĩa. Lúc chọn đồ, trên đ ĩa của Tô Hi đã có 5 loại đồ tráng miệng với những kích cỡ khác nhau, Tô Hi mỉm cười rồi nhìn sang quầy đồ uống, cô gọi cho mình một cốc sữa matcha và một cốc cafe cho Ôn Lệ Thâm. Trả tiền xong, Tô Hi đem đi ra ngồi đối diện Ôn Lệ Thâm. Sau khi ngồi xuống, Tô Hi đây chiếc đ ĩa cho anh: “Này. Nhìn xem anh thích ăn gì?” Ôn Lệ Thâm nhìn một lượt, lắc đầu: “Tôi không thích.” “Thực sự ngon lắm luôn.” Tô Hi cảm thấy tiếc nuối thay cho anh. Đồ ngọt ngon thế này vậy mà anh lại không thích ăn, nói như vậy tất cả chỗ này đều thuộc về cô rồi. Cô lấy chiếc muỗng lên, bắt đầu nhẹ nhàng đưa một miếng vào miệng, sau đó, khóe miệng và lông mày đều lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào rọi vào gương mặt còn tỉnh tế rung động lòng người hơn cả những chiếc bánh ngọt kia của Tô Hi, cổ họng Ôn Lệ Thâm khẽ lên xuống, có lẽ so với những chiếc bánh trong đ ĩa thì người phụ nữ này còn khiến anh có cảm giác thèm thuồng hon. Cafe được bê lên, Ôn Lệ Thâm không từ chối mà nhấp môi nếm thử, cũng không tỒi. Tô Hi cảm thấy bầu không khí có vẻ bí bách, cô vừa ăn bánh ngọt vừa than phiền: “Quản lí tôi bình thường rất nghiêm khắc với tôi, mỗi lần đi cùng chị ấy là chị ấy luôn giới hạn khẩu phần ăn của tôi, không cho tôi ăn no.” Ôn Lệ Thâm nhìn vẻ oán trách của cô như một đứa trẻ con, anh nhíu mày nói: “Các cô làm nghệ sĩ, chẳng phải cần duy trì vóc dáng sao?” “Anh nói không sail Nhưng tôi không phải kiểu người dễ béo.” Tô Hi đắc ý nhếch mày, sau đó cười nói: “Nói cho anh một bí mật, anh có biết mỗi lần ở nhà một mình tôi sẽ làm gì không? Mỗi lần ở nhà tôi đều ăn điên cuồng, ăn hết mình và đương nhiên quản lí của tôi không hề biết.” Nói xong, cô lại đắc ý cười phá lên hai tiếng. Ôn Lệ Thâm từng dọn dẹp phòng của cô, quả nhiên ngày hôm đó thấy có rất nhiều vỏ của đồ ăn vặt, hóa ra cô đang lén lút trốn quản lý để ăn! “Lỡ như một ngày nào đó lên hình không đẹp, cô sẽ phải khóc đấy, hoặc là thân hình cô không đủ tiêu chuẩn, sẽ không có thương hiệu nào chấp nhận mời cô làm người phát ngôn, cô sẽ không kiếm được tiền nữa, nên mấy đồ ăn vặt đó ăn ít đi chút.” Ôn Lệ Thâm giễu cợt, anh không hy vọng ngày nào cô cũng vụng trộm ăn đồ ăn vặt. Tô Hi lập tức lườm anh: “Anh cũng khồn phải sếp của tôi, anh quản tôi nhiều vậy làm gì?” Ôn Lệ Thâm hơi nghẹn lại, anh thực sự chính là sếp lớn của cô đó, chỉ là với thân phận của cô, chưa đủ tư cách đề biết đến sự tồn tại của anh. “Cô muốn ăn cũng được nhưng hãy tự học cách làm những món ăn sạch, có lợi cho sức khỏe.” Ôn Lệ Thâm tiếp tục nói. “Tôi nào có thời gian làm đâu! Một năm 365 ngày thì đến 300 ngày tôi có mặt ở tổ phim, thời gian còn lại tôi cũng chỉ về ngủ, hiếm khi được thư giãn, nên vậy cũng được mà.” Tô Hi có đủ lí do. Ôn Lệ Thâm cũng thấy cô khá tội nghiệp, anh suy nghĩ, nho nhã nhắc tách cafe lên, chưa ngước mắt lên đã mở miệng nói: “Nếu cô muốn ăn tôi có thể làm cho cô ăn! Tô Hi sững sờ nhìn anh: “Hả? Anh biết nấu ăn?” “Biết!” Ôn Lệ Thâm vô cùng tự tin trả lời. Tô Hi chớp mắt, thật là nhìn không ra người đàn ông này lại biết nấu ăn, có điều anh ta đến việc thu dọn nhà cửa cũng làm được, lại còn biết nấu ăn, hình như cũng hợp tình hợp lí.