Năm ấy, cô không nói một lời, chỉ kiên quyết rời khỏi đám cưới đó. Mối quan hệ kết giao trăm năm giữa hai nhà Đường Mộ, quả thực trong tình cảnh đó mọi chuyện trở nên rất khó xử, cha cô lúc đó vô cùng tức giận, đến mức một năm trời không nói với cô một lời nào, sau khi cô sinh con, ông càng thất vọng hơn. Cơn gió lạnh thổi bên tai người mẹ kế và em gái, mối quan hệ giữa cô và cha ngày càng xa cách. Chớp mắt cô đã đi được 5 năm rồi, chỉ là thời gian làm cho ông bao dung hơn với con gái mình, đôi khi cô cũng gửi một số hình ảnh của cô và con cho ông. Ba ngày trước, ông đột ngột đổ bệnh, ông chủ động gọi điện cho cô, yêu cầu cô về nước và đồng thời đưa cả cháu ngoại của ông về. Cuộc sống 5 năm ở nước ngoài cũng làm cô quên hết đi tất cả mọi chuyện 5 năm về trước. Bây giờ, trong cuộc sống của cô chỉ có thế giới của con trai, những lời phàn nàn oán hận, cô đều không muốn nghĩ đến nữa. Chiếc taxi từ sân bay trở về nhà. Đứng trước cửa nhà, Đường Tư Vũ khẽ thở dài. Kể từ khi mẹ cô qua đời, gia đình này đã không còn trọn vẹn nữa rồi. Khưu Lâm dẫn con gái bước vào. Trước khi bố cô cưới mẹ, thông tin về việc nuôi một đứa con ngoài giá thú cũng được tiết lộ 3 tháng sau đó. Cô ấy đã từng hận, từng đấu tranh, nhưng từ sau khi mẹ cô ra đi, thân là một người con gái, cô chỉ biết ngậm ngùi chấp nhận sự thật. Chỉ là trong gia đình này, cô đã dần trở thành người ngoài. “Mami, mami đang nghĩ gì vậy?” Câu hỏi ngây thơ của con trai cô. Đường Tư Vũ lấy lại tinh thần , suy nghĩ và mỉm cười, chấn chỉnh lại quần áo cho con trai và nói: “Chút nữa con nhớ phải gọi ông ngoại, con biết chưa?” “Vâng, con biết rồi ạ.” Cậu bé mỉm cười với đôi mắt lấp lánh như những vì sao. Kể từ khi sinh con, Đường Tư Vũ mới hoàn toàn quên đi những uất ức về tên khốn kia. Bất luận như thế nào, con trai là thứ duy nhất thuộc về cô lúc này, còn tên khốn kia cả đời này cô cũng không bao giờ muốn gặp lại. Đường Tư Vũ đứng lên, bấm chuông, không lâu sau người giúp việc mở cửa, ngạc nhiên nói: “Cô chủ, cô cuối cùng cũng trở về rồi. y-yô, đây là tiểu thiếu gia ư? Đẹp trai quá.” “Cha tôi có nhà không?” “Có. Phu nhân và cô 2 cũng ở nhà.” Người giúp việc trả lời. Đường Tư Vũ không hề chú ý đến sự tồn tại của mẹ con họ, cô chỉ dẫn con trai vào thăm cha của mình. Đường Tư Vũ nắm chặt tay con trai rồi bước vào nhà, ngồi trên ghế sofa là cha cô – Đường Hùng đang pha trà, ngước lên thấy bóng dáng 2 mẹ con đi vào rồi vội vàng đặt ấm trà xuống. “Cha, con về rồi.” Đường Tư Vũ đổi giọng vì cô phận là con gái phải hiểu phép tắc trong gia đình. “Ay, về là tốt rồi.” Đường Hùng nhìn vào cô con gái của mình, ánh nhìn của ông một lúc sau là đổ dồn vào cậu bé đáng yêu bên cạnh con gái. Trong ảnh nhìn là biết cậu bé này trông như thế nào, thế nhưng nhìn cậu bé vừa đáng yêu vừa đẹp trai dễ thương này trong lòng ông tràn đầy sự phấn khích. “Cháu là Tiểu Hi đúng không? “Cháu chào ông ngoại.” Tiểu Hi cúi người lễ phép chào ông. “Ay, lại đây nào, lại đây cho ông ngoại ngắm chút nào.” Trái tim của Đường Hùng bỗng ấm lên. Cậu bé ngay lập tức xô vào lòng ông, Đường Hùng ôm cậu bé, quan sát tỉ mỉ, sau đó nhíu lông mày và nói: “Thằng bé có lông mày thật giống cha.”