Đường Tư Vũ muốn quên hết đi những ân oán cũ của gia đình, mẹ cũng đã qua đời rồi, cô nên sống thật tốt cuộc sống của bản thân, hướng về phía trước. Đường Tư Vũ thu lại vẻ mặt bi thương, đứng lên muốn ngó xem cha đã tỉnh hay chưa, cô vừa ra ngoài thì nhìn thấy Đường Y Y ra khỏi cửa. Cô ta ăn mặc rất thời trang gợi cảm, cô ta nhìn thấy cô liền nhướn mày nói: “Tôi đi ra ngoài ăn đây, buổi tối có lẽ sẽ về rất muộn, cô cứ chăm sóc cha đi nhé!” Đường Tư Vũ không trả lời Đường Y Y nói một đằng làm một nẻo, cô chỉ mong trong lòng cha hiểu rõ cô ta là người thế nào. “Này, Đường Tư Vũ, tôi cảnh cáo cô, đừng có nói xấu tôi trước mặt cha đấy.” Đường Y Y cũng lo Đường Tư Vũ sẽ giậu đổ bìm lèo, làm xấu đi hình tượng của cô ta trong lòng cha. Đường Tư Vũ cười khinh: “Có những chuyện, không cần tôi nói, trong lòng cha cũng hiểu rõ.” Đường Y Y tức giận bặm môi, nhưng tối nay cô ta muốn đi bar, chỉ đành trợn mắt lườm Đường Tư Vĩ một cái rồi sải bước lớn đi xuống tầng. Đường Tư Vũ nhẹ nhàng mở cửa phòng cha ra thì thấy cha đang đứng bên cửa số nhìn ra sân, vừa đúng lúc xe của Đường Y Y rời đi. “Cha.” Đường Tư Vũ đứng đằng sau ông, cảm giác căn bệnh này của ông làm cô cảm thấy ông đã già đi rất nhiều. Tinh thần của Đường Hùng cũng không bằng ngày trước, ông ngủ một giấc, khi tỉnh lại liền thấy đầu óc nặng nề, suy nghĩ không được rõ ràng. Ông quay người lại cười với Đường Tư Vũ: “Tư Vũ, con đến rồi.” “Cha, cha ổn chứ ạ?” “Không tệ. Qua đây, cha nói với con cái này.” Đường Hùng nói xong liền ngồi xuống chiếc sô pha trong phòng ông. Đường Tư Vũ rất ít khi nhìn thấy cha có bộ dáng nghiêm túc như vậy, cô có chút kinh ngạc ngồi xuống đối diện ông. Đường Hùng nhìn ngắm con gái lớn xinh đẹp của mình, trong lòng cảm thấy vui vẻ yên lòng, tuy ông không có con trai, nhưng bây giờ ông đã có một đứa cháu trai rồi. “Tư Vũ, cha muốn lập di chúc, 30% cổ phần mà mẹ con đầu tư năm ấy, cha muốn để lại toàn bộ dưới tên con, ngoài ra cha tặng thêm cho con 20% cổ phần “ ` “ 1¬ Ä ^ “ Ấ nữa, sau này con sẽ là cô đông lớn nhật của công ty rồi.” Trong lòng Đường Tư Vũ hơi hoảng sợ. Cha nói cây này, cô không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại, cô còn lâm râm cảm thấy có chút bất an. Cô lắc đầu: “Cha, cha còn trẻ như vậy, không cần phải lập di chúc sớm thế đâu.” Đường Hùng nhìn ra sự lo lắng của cô, ông cười: “Đừng lo, cha không sao, cha chỉ đề phòng thôi mài” Đường Tư Vũ thực sự rất lo lắng, cha có ý muốn lập di chúc liệu có phải là ông giấu cô điều gì về sức khỏe không? “Cha chỉ nói để đề phòng chút thôi, công ty này có một nửa là của con, sau này con muốn xử lý cổ phần của con thế nào thì cứ tự làm thôi, dù sao sau này công ty cũng sẽ là của con và Y Y.” Đường Tư Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng ạ. Đi ra từ phòng của cha, Đường Tư Vũ vẫn chưa có dự định gì cho tương lai. Trong thế giới của cô, con trai luôn là quan trọng nhất, cô không có hứng thú gì với quyền lực và tiền bạc. Muộn hơn một chút là thời gian dùng bữa tối, Khưu Lâm về. Bà ta vừa vào cửa thì thấy chồng và Đường Tư Vũ vừa ăn vừa nói chuyện gì đó, chắc là nói đến chuyện gì buồn cười, làm Đường Hùng cười rất Vui Vẻ. Điều này làm Khưu Lâm thấy hơi chán ghét, Đường Tư Vũ nói là chăm sóc cha nhưng thực ra cũng chỉ muốn để chồng bà nhớ đến thôi. “Tiểu Lâm, về rồi à? Ăn cơm chưa?” “Vẫn chưa, tôi đi tắm rồi ăn, hai người cứ ăn trước đi.” Khưu Lâm nói xong, thay giày rồi đi lên tầng. Khưu Lâm vừa vào phòng thì sắc mặt đã rất khó coi, gọi điện cho Đường Y Y. Bà nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu kia điện thoại, tức giận nói: “Y Y, lúc này con còn chạy ra ngoài chơi gì nữa?” “Mẹ, con ra ngoài chơi một chút, sẽ về sớm thôi.” Ở đầu bên kia Đường Y Y nũng nịu nói. “Con không biết Đường Tư Vũ làm cha con vui đến mức nào à? Mau về đây.”