“Tô Hi, bây giờ cô đang ở đâu?” “Tôi đang ở trong phòng thu.” “Tôi sẽ đến đón cô ngay bây giờ.” “Đón tôi? Đi đâu?” “Khi nào đến tôi sẽ nói cho cô biết! Mười lăm phút nữa thì đi ra.” Ôn Lệ Thâm không thông báo qua điện thoại cho cô. Tô Hi là chị em tốt nhất của Đường Tư Vũ, nếu cô biết được Đường Tư Vũ đang đắm chìm trong đau buồn, cô nhất định cũng sẽ rất buồn. Cho nên, anh quyết định muốn đến gặp trực tiếp cô rồi mới nói sau. “Được rồi.” Tô Hi chớp mắt trả lời, mặc dù cô không biết Ôn Lệ Thâm tìm cô để làm gì, nhưng giọng điệu của anh rất trầm khiến cô cảm thấy như có chuyện quan trọng đến với mình. Mười lăm phút sau, Tô Hi đứng ở cửa văn phòng, cô đeo khẩu trang vào, may là không có người qua đường nào phát hiện ra cô. Xe của Ôn Lệ Thâm đỗ bên cạnh cô, cô mở cửa ghế phụ ngồi vào. Vào trong xe, Tô Hi cởi bỏ khẩu trang, quay đầu nhìn anh: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?” “Đường Tư Vũ về nước rồi.” “Lúc nào?” “Có lẽ đã trở lại sáng nay.” “Sao cô ấy về sớm vậy?” “Bởi vì hôm nay cha cô ấy đã qua đời.” Ôn Lệ Thâm trầm giọng nói. Đồng tử của Tô Hi mở to ra, nước mắt tuôn ra rất nhanh trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm anh, cô bụm lấy môi, nghẹn ngào nói: “Anh đang nói cái gì vậy? Chú Đường đã qua đời?” “Ừ, nửa tiếng trước, Hình Liệt Hàn có gọi điện cho tôi, nói Đường Tư Vũ bây giờ rất buồn, đề tôi đưa cô đi an ủi cô ấy.” “Không… chuyện này sao có thể?” Tô Hi lâm bảm, nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má, cô có thể tưởng tượng lúc này Đường Tư Vũ đang buồn như thế nào. “Nhanh đưa tôi đến đó đi.” Tô Hi hít một hơi, khẩn cầu liếc nhìn Ôn Lệ Thâm. Ôn Lệ Thâm lập tức đạp chân ga, xe chạy thẳng đến biệt thự của Hình Liệt Hàn, cũng là hướng nhà của anh ta. Nửa giờ sau, anh lái xe vào trong sân biệt thự của Hình Liệt Hàn, xe dừng ở lối vào đại sảnh. Xe vừa dừng lại, Tô Hi ngồi ở ghế phụ vội vàng đầy cửa bước xuống xe, cô đi thẳng vào đại sảnh. Thấy trong đại sảnh không có ai, cô vội vàng lên lầu tìm Đường Tư Vũ. Lúc này, Đường Tư Vũ nhốt mình trong phòng, Hình Liệt Hàn cho cô một khoảng không gian yên tĩnh, trong khi đó anh đang ngồi ở sảnh tầng ba, cũng đang trầm tư cái gì đấy. Anh nhìn thấy Tô Hi đang vội vàng lên lầu, liền đứng dậy chỉ về phía cửa phòng Đường Tư Vũ: “Cô ấy đang ở bên trong đấy. Tô Hi gật đầu với đôi mắt đỏ hoe, cô đi đến trước cửa phòng của Đường Tư Vũ, nhẹ nhàng gõ một cái rồi vặn nút khóa cửa đi vào trong. Đường Tư Vũ không biết Tô Hi sẽ đến, cô nghĩ là Hình Liệt Hàn đi vào, cô vội vàng lau nước mắt. Tuy nhiên, cô lại nhìn thấy người chị em thân thiết nhất của mình đến. “Hi Hi..” Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế trước cửa số kiểu Pháp và lao về phía Tô Hi, hai chị em ôm chặt lấy nhau. “Mình xin lỗi, Tư Vũ, mình đến muộn, không biết cha cậu lại đi vội vàng như vậy… Cậu lẽ ra nên nói cho mình biết, mình có thể ở bên cậu!” Tô Hi tự trách mình. Đường Tư Vũ ôm cô, vùi vào vai cô khóc nức nở, lúc này cô thật sự cần Tô Hi. Tô Hi vừa khóc vừa ôm chặt lầy cô, như muốn chia sẻ nỗi đau trong lòng.