Lưu Phi chạy như bay tiến vào, anh không thấy Tô Hi trong phòng khách, trong lòng hơi mắt mát. Ông Lưu nhìn con mình, vẻ mặt thay đổi, nói với cha Tô: “Ông Tô à! Con gái các người bị gì vậy? Không lẽ không vừa ý con trai tôi hả?” “Sao như vậy được?” Cha Tô cười nói. “Tiểu Phi, các con nói chuyện với nhau không hợp à?” “Cha, con muốn cưới Tô Hi, gả Tô Hi cho con đi!” Lưu Phi to gan nói với cha Tô. “Được! Tôi sẽ khuyên con gái tôi!” Cha Tô thở dài. Bữa cơm này cô không xuống lầu, cô thực sự rất tủi thân, sao cha có thể gả cô cho một người tùy thích như vậy? Còn không thèm hỏi ý của cô. Ông Lưu mang tâm trạng không vui đi về, Lưu Phi xin số điện thoại của cô từ mẹ Tô, dự tính sau này liên lạc. Ba giờ chiều Tô Hi xuống lầu, mang túi đi ra ngoài. Cha Tô ngồi trên sô pha ngăn cô lại: “Hi Hi, con đứng lại, con vừa nãy làm sao vậy, cả cơm cũng không xuống ăn hả?” “Cha, con không kết hôn đâu, cha cũng đừng ép con xem mắt.” “Tại sao? Con không thích tiểu Phi hả? Tiểu Phi tuy hơi béo nhưng không phải người xấu, con không thể trông mặt mà bắt hình dong như vậy được.” Cha Tô răn dạy nói. Tô Hi xoay người nhìn cha, cô cắn răng nói: “Cha, con có bạn trai rồi.” “Cái gì? Bạn trai? Là thằng trẻ tuổi dính tin đồn với con đúng không? Loại đàn ông đó đừng mang về nhà, cha không đồng ý đâu.” “Không phải anh ta! Anh ấy không phải người trong giới giải trí, là người kinh doanh.” “Người làm ăn bây giờ có mấy người đàng hoàng? Không tham lam cũng lăng nhăng, hừ!” Cha Tô vô cùng định kiến nói. Tô Hi xoay người lại muốn đi, cha Tô phía sau nói: “Nghĩ lại về tiểu Phi đi, nếu không có vấn đề gì thì nhanh chóng kết hôn.” “Cha, con không suy nghĩ đâu.” Tô Hi khẽ nói, chạy nhanh ra sân. Tô Hi ngồi vào trong xe, mở máy lên chạy mắt, trong lòng tủi thân vô cùng. Vợ chồng ông Tô phía sau cũng tức giận cực kì. Tô Hi lái xe đi, cô thấy rất buồn, trong đầu lại không tự chủ hiện lên khuôn mặt của Ôn Lệ Thâm, không lẽ đưa anh ta về nhà cha mẹ lại không thích? Nghĩ đến sự cố chấp của cha, cô chỉ đành bất lực. Tô Hi vì cha ép xem mắt làm cho tinh thần cô vẫn luôn căng thẳng, lúc cô thấy đèn xanh tiếp tục chạy thì xe phía trước đột nhiên dừng lại, cô bất ngờ đánh tay lái tránh qua nhưng dưới chân không biết giẫm phải cái gì làm cho xe tiếp tục lao về phía trước, bên cạnh là bức tường mà xe của Tô Hi trực tiếp lao vào mặt tường, cả đầu xe đâm vào bức tường. Tô Hi ngồi trên ghế lái bị lực đẩy mạnh về phía trước, đầu đụng mạnh vào tay lái đau đến mức sắp ngất đi. Tai nạn xảy ra khiến không ít người bắt ngờ, mà xe của Tô Hi đã nằm bên trong bức tường rồi. Tô Hi may mắn không ngất đi, cô chỉ cảm nhận được trên trán có một dòng chất lỏng chảy xuống, đưa tay sờ thử thì là máu… Cô thở hồn hến, sờ cái túi trên ghế phó lái, từ từ mở điện thoại lên. Sau khi thấy số điện thoại của Ôn Lệ Thâm, đây là tối hôm qua anh đưa cô về đã đưa cho cô. Không biết vì sao bây giờ cô chỉ muốn gọi cho anh. Cô gọi rồi…. “Alo!” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên. Tô Hi thở gấp gáp, không có sức lực nói với anh: “Xin lỗi… lại làm phiền anh rồi… tôi gặp tai nạn rồi.” Nói xong cô cười tự giễu.