Người đàn ông đứng ở phía trước nghe xong nháy mắt khuôn mặt âm trầm nhăn nhó, không nói: gì mà bỗng nhiên đi về hướng lên lầu trên, Tô Hi đang đi nửa đường thì hoảng sợ, cô có cảm giác anh ta muốn đánh cô. Cô nảy ra cảm giác muốn chạy trốn như một đứa bé, nhưng mà vừa mới xoay người đã bị anh mạnh mẽ chặn lại ở trên tay vịn cầu thang màu trắng, cằm của cô bị nâng lên khá mạnh, giây tiếp theo liền rơi vào một nụ hôn mạnh mẽ bá đạo mang theo đậm vị trừng phạt hạ xuống. Một bên là tay vịn, một bên là lồ ng ngực rắn chắc của đàn ông, Tô Hi đáng thương bị nhốt ở bên trong, run rẩy tựa vào tay vịn, sợ bị rớt xuống, môi đỏ mọng lại bị anh bá đạo che lại, hôn rất hăng say. Tô Hi cảm giác cô muốn phát điên rồi. Nhưng mà không có cách nào khác, kết cục khi chọc giận người đàn ông này cô chỉ có thể tự làm tự chịu. Cuối cùng thì anh cũng buông cô ra, cốc cái trán của cô th ở dốc cảnh cáo: “Sau này dám lừa tôi nữa xem.” Tô Hi cũng thở hỗn hển không dứt, cô thật sự là không dám nữa đâu. Ôn Lệ Thâm đứng ở cầu thang ôm cô rồi lại ưu nhã đi xuống dưới, nhưng cô không nhìn thấy khi anh quay người lại, người đàn ông ấy mang một bộ mặt cười tươi Sung sướng. Tô Hi đi xuống lầu thấy mình hơi nhữn chân. Là do bị hù sợ, khí thế ban nãy của anh làm cô sợ mắt mật. Cô ngồi trên sô pha, hơi chán bản thân tại sao lại nói cho anh biết! Tiếp tục lừa anh cũng được mài Trước đây không phải anh ta nói theo đuổi mình sao? Vậy là! Anh ta có thể thẳng thắn theo đuổi rồi! Khuôn mặt tươi cười của cô lập tức hơi đỏ lên, cô vẫn chưa chuẩn bị xong để sẵn sàng yêu đương mài Tuy là cô đã diễn rất nhiều cảnh cặp đôi trên phim, nhưng đó chỉ là diễn thôi, cơ bản diễn nhiều là được, trái lại khi yêu thật cô lại không biết cách yêu, EQ thấp đến mức đáng thương luôn. Cho nên việc yêu đương luôn khiến cô căng thẳng, vì cô đã từng diễn cảnh khóc bi cảnh hài, chia tay dưới mưa, vì tình yêu mà trở nên tỉ tiện rồi, khi diễn xuất, cô cảm động lây cảm giác khổ vì tình này nên càng sợ hãi tình yêu. Vì một khi yêu rồi sẽ có rất nhiều điều buồn phiền. Không bao lâu sau một đ ĩa mì ý thơm phức đầy màu sắc được đưa lên trước mặt cô, mắt cô lập tức sáng lên, ngồi qua bên này ăn giống như một chú mèo nhỏ. Ôn Lệ Thâm đứng một bên nhíu mày: “Ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với em đâu.” “Anh không biết đâu, nay tôi đói lắm.” “Không lẽ cơm mà em cũng không chịu dậy ăn?” “Tất nhiên không phải, vì tôi không có tâm trạng ăn, cha mẹ tôi bắt đi xem mắt tôi giận gần chết, cơm trưa cũng không xuống ăn luôn.” Tô Hi vừa ăn vừa nói thật. Ôn Lệ Thâm nghe thấy hai chữ xem mắt thì vẻ mặt liền căng thẳng : “Sao em phải xem mắt?” “Cha mẹ tôi là người truyền thống cổ hủ, bọn họ không thích tôi làm nghệ sĩ, luôn hi vọng tôi có thể kết hôn với người làm nghề chính trị, cho nên không chờ tôi đồng ý cha mẹ đã kêu một người đàn ông đến xem mắt, tôi tất nhiên không đồng ý nên chống đối không ăn cơm.” Tô Hi vừa nói vừa ngậm một miệng cơm đầy vừa ăn vừa đứng lên. Ôn Lệ Thâm lúc này thật sự rất muốn cười nhưng anh nhịn xuống, anh nghĩ có lẽ cô gái này chỉ ở trước mặt anh mới dám thả lỏng bản thân hết mức, không đề ý đến hình tượng bản thân. “Vậy em nói với cha mẹ là đã có người thích là được rồi?” “Tôi nói rồi! Lúc tôi ra khỏi nhà tôi đã nói với cha mẹ tôi thích người khác rồi, bảo bọn họ không cần mai mối cho tôi nữa.” Tô Hi nói rất đắc ý, tự cho mình thông minh. “Nếu cha mẹ em bảo mang bạn trai về thì em tính thế nào?” Ôn Lệ Thâm chống tay lên bàn ngước khuôn mặt đẹp đẽ nhìn cô. Tô Hi đang nhai cơm thì đơ ra vài giây, ngắng đầu nhìn anh: “Anh được không?” Ôn Lệ Thâm nhìn thấy miệng cô dính nước tương nên lấy tay chùi khoé môi của cô: “Miễn cưỡng đồng ý.” Tô Hi lập tức cong mày cười rộ lên: “Được, đến lúc đó anh đừng có nuốt lời, đừng có bỏ chạy đó! Tôi sẽ dẫn anh về nhà. “Trên đời này không có chuyện gì khiến tôi sợ được cả.” Ôn Lệ Thâm khẽ cười, nhưng mấy tiếng trước anh lại sợ mất đi người con gái này. “Tôi ở tạm nhà anh vài ngày được không? Dưới nhà tôi bây giờ chắc chắn bị phóng viên vây kín rồi, ở đây an toàn hơn.”