Chương 46: Liệt Hàn ôm chằm con chạy vào nhà. Trên bàn lúc này là ba món ăn đã được bày sẵn. Anh kéo ghế rồi hai cha con ngồi xuống. “Này… Anh…” Thấy anh cầm đôi đũa cô dùng để nấu ăn gắp thức ăn vào miệng, cô vội vã: “Không được ăn. Đôi đũa ấy tôi ga… Nhưng anh đã ăn rồi. trai tôi đâu? Anh đưa tôi tới đây làm gì? Tôi muốn gặp con trai tôi.” “Thật xin lỗi.. Xin ở đây chờ một chút..” Hàn Dương có chút không thể chịu được lửa giận của cô. “Tôi không muốn, tôi muốn nhìn thấy con trai tôi.. ngay bây giờ.” Đường Tư Vũ trút giận lên người anh ta. Hàn Dương nhăn mặt, anh quay đầu nhìn về phía cửa, đột nhiên vẻ mặt giãn ra, rốt cục, ông chủ cũng tới. Nhìn theo ánh mắt của Hàn Dương, Đường Tư Vũ xoay người nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ thấy một bóng người một tay đút túi bước vào. Thân hình cao lớn mang theo khí thế áp chế mạnh mẽ, phòng nghỉ này tuy rộng lớn nhưng lại bị người đàn ông này làm cho ngột ngạt. Khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, Đường Tư Vũ chỉ cảm thấy khó thở, trời ạ! Tại sao người đàn ông này lại giống con trai mình đến vậy? Cô đã nhìn con trai mình từ lúc nhỏ đến lớn, đối với đường nét trên khuôn mặt của con trai mình cô rất rõ, nhưng giờ phút này, nhìn người đàn ông lạnh lùng bước vào này, cô thực sự bị sốc. Người đàn ông này tự nhận là cha của con trai mình. Hắn ta có nghĩ hắn ta trông như thế không? Bất chấp sự nghiêm nghị của hắn, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào người đàn ông bước vào, và hỏi trực tiếp: “Anh bắt cóc con trai tôi? Con trai tôi đâu? Trả con trai lại cho tôi.” Mắt của Hình Liệt Hàn, lạnh như ánh sáng của địa ngục, cay cú nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhắn và mảnh khảnh phía trước, như thể đang cố gắng nhìn xuyên qua cô. Đường Tư Vũ ở dưới ánh mắt của hắn, tuy rằng một tia tức giận không suy giảm, nhưng trong lòng vẫn có chút run rẩy. “Nói, tại sao cô lại cướp con của tôi?” Giọng người đàn ông lạnh lùng hỏi. Lời nói của hắn khiến đầu óc Đường Tư Vũ trống rỗng vài giây, cái gì? Cướp? Ai nói con trai cô là con của hắn ta? “Anh nghĩ quá nhiều rồi, con trai tôi thuộc về tôi, có liên quan gì đến anh? Trả con trai tôi đây, hoặc tôi sẽ gọi cảnh sát.” Đường Tư Vũ nghĩ người này thật nực cười cướp con của hắn sao? Hình Liệt Hàn lấy trong túi ra bảng báo cáo giám định mà muội muội hắn đưa, lạnh lùng đưa tới trước mặt Đường Tư Vũ: “Đây là kết quả khám nghiệm DNA của tôi và con trai, cô mở to hai mắt nhìn xem, đứa nhỏ này có liên quan đến tôi không?” Trái tim Đường Tư Vũ run lên, mặc dù không muốn đọc bản báo cáo này nhưng cô vẫn đưa tay cầm lấy, tò mò không biết đây là bản báo cáo gì cho đến khi đọc xuống dưới. Nhìn thấy dòng chữ chứng thực là quan hệ cha con, trái tim cô lạnh dần đi. Ngay sau đó, cô nghĩ về cái đêm biến cô thành quỷ dữ, và nghĩ kỹ về giọng nói của người đàn ông này. Nó dường như có cùng hơi thở với giọng nam lạnh lùng và ghê tởm đêm đó, hơi thở của một tên khốn. Chết tiệt, đêm đó là hắn? Nắm đấm của Đường Tư Vũ lập tức siết chặt, gần như véo vào da thịt. Cô nhìn chằm chằm nam nhân ở trước mắt, từng bước một đi đến trước mặt hắn. Hình Liệt Hàn híp mắt, lúc Đường Tư Vũ nhanh chóng giơ tay muốn tát hắn một cái, hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay trực tiếp ở giữa không trung nắm cổ tay của cô, lực đạo cực nặng, giống như muốn bóp nát xương cốt của cô: “Dám đánh tôi, cô lấy lá gan ở đâu?” Đường Tư Vũ đối với năm năm trước đã rất tức giận và ủy khuất, giờ phút này, tức giận làm mặt cô đỏ lên: “Năm năm trước, là anh, đêm hôm đó là anh..” Mộ Phi hủy hôn cất giọng không chút vui vẻ gì. “Mami, mẹ nấu thêm nhiều chút nhé! Daddy có thể sẽ ăn nhiều đấy ạ.” Cậu nhóc không muốn cha cậu bị đói. Đường Tư Vũ khóc không ra nước mắt đi vào bếp. OMGI Lẽ nào nhà của cô sau này sẽ bị anh ta chiếm đóng? Thật là đáng ghét. Ở ngoài bàn ăn, người đàn ông da mặt dày kia đã ăn hết nửa bát cơm. Hình Liệt hàn không nghĩ rằng, người phụ nữ có dáng vẻ yếu đuối không phải động tay vào bất cứ một việc gì kia lại có thể nấu ra những món ăn ngon như vậy, khiến dạ dày của anh như bị nở ra. Đường Tư Vũ trụng mì xong liền nhìn qua cửa sổ nhà bếp nhìn hai cha con đang ăn cơm bên ngoài, chỉ nhìn thấy con trai cô đang ăn cơm rất vui vẻ, cơn oán giận trong lòng cô cũng vì thế mà tan biến, thay vào đó liền nở một nụ cười. Cô cắn cắn răng, cô có nên thu tiền ăn của anh ta không? Nếu cô tận dụng cơ hội này thì sau này cô không phải phiền muộn chuyện chỉ tiêu thường ngày nữa. Hơn nữa người đàn ông này lại có tiền như thế, cô sao phải chịu thiệt làm gì.