Thế nhưng việc trấn áp cũng chỉ là một hành động chung chung, không thể khiến được cư dân mạng bàn tán về chuyện này một cách riêng tư được. Việc này vẫn đang tiếp tục phát triển trong âm thầm. Sáng sớm. Bồ của Tô Hi – Tô Bách Ngôn có thói quen dậy sớm tập thể dục, ông vừa uống một tách trà, chuẩn bị đi chạy bộ thì điện thoại reo lên, ông cầm lên xem, là điện thoại của đồng nghiệp ông lão Lưu gọi đến. Ông nghe máy: “Alo, lão Lưu à! Sớm thế này có việc gì không?” “Tô lão đệ, chú xem tin tức chưa? Con gái chú làm cái trò gì vậy hả! Chú cũng không xem xem, cho dù Lưu Phi không xứng với con bé thì nhà họ Tô mấy người cũng phải quản con gái cho tốt chứ đúng không?” Vì sự lạnh nhạt của Tô Hi đối với Lưu Phi nên người nhà họ rất có ý kiến với Tô Hi, sao lúc này lão Lưu lại không thừa cơ giậu đỗ bìm bèo chứ? “Hi Hi nhà tôi làm sao cơ?” Tô Bách Ngôn nhíu mày hỏi. “Hình như con gái nhà chú dùng quy tắc ngầm trong showbiz, còn dựa vào đàn ông đề đoạt giải nữa, bây giờ tin tức truyền đi khắp cả mạng xã hội rồi, để tôi gửi cho chú xem nhé! Nói chung ý mà, con gái đẹp cũng chẳng phải chuyện gì tốt, được phiền phức thì nhiều.” Lão Lưu nói một câu đầy chua xót rồi tắt máy. Tô Bách Ngôn tức đến trợn mắt, ông đeo kính lão lên liền nhìn thấy link mà lão Lưu gửi qua, ông ấn vào, trên màn hình lập tức hiện ra scandal của Tô Hi tối qua. Tô Bách Ngôn xem mà mặt tái mét, đập mạnh lên bàn: “Đứa con gái bất hiếu này, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Thật là mất mặt, làm mắất hết cả mặt mũi của nhà chúng ta.” Lý Thiến vừa nghe là biết là con gái thứ hai, con gái lớn trước nay chưa từng làm chồng bà phải lo nghĩ thế này. “Bà tự xem xem, nó đã làm ra chuyện tốt gì, mê nổi không? Bây giờ đến cả lão Lưu bọn họ cũng đã biết rồi, nhà chúng ta còn biết giấu mặt đi đâu?” Tô Bá Ngôn lại tức giận đập bàn. Lý Thiến cầm điện thoại lên xem, sau khi nhìn thấy những tắm ảnh kia, cười bảo: “Đây nào có phải bê bối tình dục gì! Đây chính là việc mà tôi từng nói với ông đó, bạn trai của Hi Hil Cái cậu tên Ôn Lệ Thâm ấy!” Tô Bá Ngôn “hù” một tiếng: “Bà không nhìn rõ chữ bên trên à? Hi Hi đang “trèo cao” đấy, người đàn ông này vốn chẳng phải bạn trai của nó, nó lừa bà đấy, nhìn là biết người đàn ông này là kiểu thiếu gia nhà giàu có tiền có quyền, cậu ta đang chơi đùa con gái đấy!” Lý Thiến không tin, nói: “Không thể đâu! Cậu ấy tốt với Hi Hi lắm, hơn nữa cậu ấy còn từng chính miệng thừa nhận rằng cậu ấy là bạn trai Hi Hi mà!” “Bà cứ nghe thằng đấy nói phét đi!” Nói xong, Tô Bá Ngôn cầm điện thoại lên, bảo: “Bây giờ tôi phải bắt đứa con gái bắt hiếu này về, sau này chỉ có ở nhà, không được đi đâu hết.” Lý Thắm rất lo lắng nhưng cũng không biết phải khuyên chồng kiểu gì, dù sao thì ở cái nhà này, lời của chồng cũng là lớn nhất. Tô Hi còn đang mơ mơ màng màng thì một cuộc điện thoại gọi tới, cô cầm lên nhìn một cái liền lập tức bật dậy, là bó. “Alo, bố à…” “Hi Hi, trước trưa nay phải về đến nhài Nếu không đừng trách bố đoạn tuyệt tình cha con với conl” Nói xong liền tức giận cúp máy. Tô Hi ngây ra, giọng của bố ban nãy tràn ngập sự tức tối và giận dữ, chắc chắn là bố đã biết chuyện tối qua rồi! Cô thở dài, trong lòng nổi lên một nỗi chua xót không nói nên lời, giờ đây, cô có cảm giác không thể lay chuyển được bố nữa. Cô rời khỏi giường, không đánh thức Ôn Lệ Thâm trong phòng ngủ chính, để lại một tờ giấy rồi ra ngoài. Cô bắt buộc phải về nhà, nếu không bồ sẽ tức điên lên mắt. Mười giờ sáng, Tô Hi về đến nhà, vừa bước vào liền thấy Tô Bá Ngôn đang ngồi ở phòng khách, gương mặt tái xanh trợn mắt nhìn cô: “Con muốn giải thích chuyện này thế nào đây?” “Quan hệ của con với anh ấy không phải như trên báo viết đâu ạ. Con với anh ấy chỉ là.. chỉ là thích nhau thôi ạ.” Tô Hi nhỏ giọng giải thích. “Hừ! Người đàn ông này làm nghề gì, có phải thiếu gia nhà giàu không?” “Anh ấy là….” Tô Hi sắc mặt nhợt nhạt, bố ghét nhất là giới giải trí, nếu như nói Ôn Lệ Thâm là Tổng giám đốc Tập đoàn Giải Trí Thiên Mộ, là người có thể hô mưa gọi gió trong giới, chắc chắn bố sẽ không chịu chấp nhận anh ấy. “Sao nào? Con với cậu ta yêu nhau mà cậu ta làm nghề gì con cũng không biết hả?” Tô Bá Ngôn tức giận hỏi. “Anh ấy chỉ là một thương nhân bình thường thôi ạ.”