Ánh mắt Tô Thắm mang nét buồn buồn: “Có, nhưng chia tay rồi, tạm thời không muốn yêu đương nữa.” “Chị cũng phải suy nghĩ đến chuyện này đi chứ! Chị còn lớn hơn cả em đấy! Không nhanh tìm một người để kết hôn thì đã già rồi.” Tô Hi cười cười nói đùa. “Già thì già thôi.” Tô Thắm cũng cười một tiếng, nhưng nhìn mặt cô, chẳng già chút nào. Nếu không phải do cô đang mặc bộ quần áo công sở khiến cô trở nên trưởng thành một chút thì không già chút nào hết. Hai chị em nói chuyện đến đêm muộn mới trở về phòng của mình, Tô Hi vừa về phòng, vừa nãy không mang theo điện thoại di động, vừa cầm lên định xem tin tức, thì thấy cuộc gọi nhỡ của Ôn Lệ Thâm. Cô giật mình, đã muộn như thế rồi, mà anh còn gọi cho cô? Tô Hi không nhịn được gọi lại, tình trạng này, chắc anh vẫn chưa đi nghỉ. “Alol” Ở phía bên kia truyền tới âm thành trầm ấm của Ôn Lệ Thâm. “Anh gọi cho tôi à?” Trái tim Tô Hi tràn đấy ấm áp và ngọt ngào. “Ừ, tôi muốn nói với em là mai sẽ đến thăm bố mẹ em, tôi muốn hỏi em một chút, bố em thích rượu gì, đỏ hay trắng?” Tô Hi thấy rất kinh ngạc, cô lắp bắp nói: “Anh… anh muốn đến nhà tôi?” “Sao? Không được à?” Ôn Lệ Thâm ngập ngừng hỏi lại. “Tạm thời đừng đến được không? Nhà tôi bây giờ tình hình hơi phức tạp, có lẽ sẽ không có lúc nào thích hợp cả.” Tô Hi chỉ đành lừa anh, làm anh ồn định lại đã. Giọng của Ôn Lệ Thâm ở đầu bên kia nghiêm túc hơn: “Chuyện gia đình em, tôi mong rằng tôi có thể giúp được.” “Không, anh đừng đến, nếu không là càng giúp càng rồi đấy.” Tô Hi nói đầy đau khổ. “Sao thế?” Ôn Lệ Thâm lập tức thấy được có điều gì đó sai sai trong giọng nói của GÓP Tô Hi vội vàng chỉnh lại giọng: “Không có gì, chỉ là không tiện lắm thôi. Bố mẹ tôi khá bận, anh cứ làm việc trước đi, đợi qua vài ngày nữa rồi mình gặp nhau.” “Chúng ta không gặp nhau hai ngày rồi đấy, tôi nhớ em.” Câu cuối cùng của Ôn Lệ Thâm, anh cố tình ghé miệng vào gần loa hơn, hình như anh vừa ghé sát vào tai Tô Hi mà nói vậy. Cực kỳ mờ ám. Gương mặt thon nhỏ của Tô Hi ở đầu kia điện thoại bị câu nói của anh làm đỏ ửng lên. Cô ngại ngùng cắn môi xin anh: “Tạm thời thì anh đừng đến được không?” “Nhưng tôi muốn đến.” Ôn Lệ Thâm thực sự muốn gặp bố mẹ cô, để bọn họ biết được tắm lòng của anh. “Tôi xin anh đấy, anh đừng đến bây giờ được không? Chuyện trên mạng đã xử lý xong chưa? “Xử lý xong hết rồi, về cơ bản thì sẽ không tìm thấy những tin tức không hay về em. Còn nữa, tôi đã cảnh cáo tất cả các đơn vị truyền thông rồi, nếu sau này còn có tin tức xấu về em thì không được đăng nữa. Nếu không thì bọn họ cứ đợi mà gánh hậu quả đi.” Ôn Lệ Thâm nói rất bình tĩnh nhưng vẫn rất có sức uy hiếp. Nếu như là lúc trước, anh mà nói như vậy thì chắc chắn Tô Hi sẽ nghi ngờ cả nửa ngày, vậy nhưng bây giờ, sau khi biết thân phận của anh rồi thì nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy anh thực sự có thể làm được điều đó. “Cảm ơn anh.” Tô Hi nói với giọng cảm kích. “Em nói gì cơ?” Ôn Lệ Thâm trầm giọng xuống hỏi. “Cảm ơn nhé!” Tô Hi nói to hơn. “Chúng ta mà còn cần nói cảm ơn sao?” Giọng của Ôn Lệ Thâm có vẻ không vui rồi. Tô Hi lập tức thấy họng mình bị chặn lại, thì ra anh đang giận. “Được rồi, đừng giận nữa, sau này tôi sẽ không nói nữa.” Tô Hi đồng ý. “Cho tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon đi.” “Tôi có ở cạnh anh đâu, cho anh kiểu gì đây?” Tô Hi cậy việc anh không ở bên cô bây giờ nên mới nghịch ngợm như thế. Yêu cầu của Ôn Lệ Thâm không cao: “Hôn qua điện thoại một cái là được.” “Tôi không làm đâu.” Tô Hi thấy điều này quá sến súa. “Mau lên, nếu không là ngày mai tôi đến tìm em hôn em trực tiếp luôn đấy.” Ôn Lệ Thâm dọa cô. Hiển nhiên là hiệu quả của việc dọa dẫm này rất tốt, làm Tô Hi sợ, vội vàng nói: “Được được, tôi hôn anh là được chứ gì.” Nói xong, cô quay vào mic rồi chụt một cái, để người đàn ông ở đầu kia nghe thấy.