Chương 548: “Để em đút cho anh!” Đường Tư Vũ chủ động yêu cầu. Ánh mắt Hình Liệt Hàn hiện lên sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, khóe miệng cong lên, anh rất hài lòng khi được đối xử như vậy. Xem ra lần này gặp nạn không chết nên chương 344: Báo. Ứng Của Nghê Yên vận may đến. Sớm biết là bị thương thì có thể làm người phụ nữ này ngoan ngoãn phục tùng anh, anh đã làm như vậy từ trước. “Anh cười cái gì?” Đường Tư Vũ bê cháo, múc một thìa rồi thổi, lại thấy anh vẫn đang cười. “Anh rất vui.” Hình Liệt Hàn tiếp tục cười. “Bị thương thành như vậy, có cái gì mà vui chứ?” Đường Tư Vũ không thể hiểu nồi. Hình Liệt Hàn khẽ híp mắt lại, trong ánh mắt có một ánh sáng sâu xa mà ấm áp: “Anh mới biết được hóa ra em yêu anh đến vậy.” Những lời này như lông vũ lướt qua trong lòng Đường Tư Vũ, cô mím môi, cũng không nhịn được mà cười. “Đây là đối xử tốt với anh sao? Sau này em còn đối xử với anh tốt hơn nữa.” “Thật vậy không?” Vẻ mặt Hình Liệt Hàn mong chờ: “Anh sẽ chờ.” Đường Tư Vũ thử độ ấm rồi đưa cháo đến bên môi anh, Hình Liệt Hàn mỉm cười ăn. Lúc này, ngoài cửa sổ là đầu mùa đông, vài bông tuyết mỏng rơi từ trên trời xuống, tuyết đầu mùa rơi rồi. Nhưng bên trong cửa số lại là không khí vô cùng ấm áp. Đường Tư Vũ đút cho anh ăn cháo xong, thu dọn một chút rồi ở cạnh anh. Cô cầm một quyền sách y học để xem, y tá cũng không thể hầu hạ anh một tháng, cho nên việc chăm sóc miệng vết thương sau này 2. ˆ ~ “ XÃ ~ của anh, cô cũng muôn hiệu rõ hơn. Hình Liệt Hàn nhìn cô ôm sách, thật sự là làm khó cô phải đi đọc máy cái sách y học khó hiểu này. Nhưng mà càng như vậy thì trong lòng anh càng ấm áp. Chỉ là Đường Tư Vũ không hiểu máy từ tiếng Anh cho lắm, bèn ôm đến trước mặt anh, anh liền có thể giải thích, cái này làm Đường Tư Vũ nhận ra rằng tri thức của người đàn ông này thật sự rất rộng lớn. Lúc Hình Liệt Hàn giải thích, một tay của cô chống cằm, hai mắt lộ ra ánh sáng sùng bái nhìn anh chăm chú. Yêu một người là ngước nhìn và tôn thờ họ như một vị thần! Sau khi Hình Liệt Hàn giải thích xong, nhìn dáng vẻ mê trai của cô, anh không nhịn được hôn lên mặt cô một cái: “Em nghe có hiểu không?” “Ách? Nói lại một lần nữa được không?” Đường Tư Vũ phát hiện vừa rồi cô lại nhìn anh đến ngây ra, quên không nghe. Hình Liệt Hàn cười rồi xoa đầu cô, kiên nhẫn nói lại một lần nữa. Trong nước. Sau ngày hôm đó, Diệp Khải Nguyên cũng không lập tức trở về gặp Nghê Yên mà ở lại quét sạch những người anh ta mang theo. Đồng thời, anh ta cũng đang chờ tin về cái chết của Hình Liệt Hàn được truyền ra. Nhưng anh ta đợi một tuần, cũng đã đi đến các bệnh viện ở gần đó để hỏi. Chuyện Hình Liệt Hàn được thủ tướng ép xuống nên tất nhiên anh ta không nghe ngóng được gì. Việc này làm cho Diệp Khải Nguyên rất lo lắng, cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn trở về nước gặp Nghê Yên. Nhưng tập đoàn Hình Thị lại rất yên tĩnh, không truyền ra tin tức bất trắc nào. “Anh ấy rốt cuộc đã chết chưa?” Nghê Yên vừa nhìn thấy ánh mắt của anh ta liền hỏi chuyện này. Diệp Khải Nguyên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thất vọng của cô, anh ta lắc đầu: “Tôi vẫn chưa chắc chắn. Nhưng mà tối hôm đó, anh ta bị súng bắn rồi lại bị đợt nỗ mạnh ảnh hưởng, với khoảng cách như vậy thì người bình thường không thể Á Am SÔNng nÓI. Nghê Yên lập tức đau lòng rơi nước mắt: “Câm mồm… Không cần nói nữa, vì sao anh không để anh ấy chết một cách dứt khoát đi? Lại muốn làm cho anh ấy phải đau đớn như vậy?” “Đại tiểu thư.” “Dừng tay đi! Không cần biết anh ấy chết hay chưa, không cần động đến anh ấy nữa.” Nghê Yên sắp phát điên, cô ta nghe Diệp Khải Nguyên kể, dường như cô ta có thể tưởng tượng dáng vẻ Hình Liệt Hàn bị thương nặng. Trong lòng cô ta vô cùng đau đớn, tông cửa xông ra ngoài. “Đại tiểu thư…” “Đừng đi theo tôi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.” Nghê Yên tức giận nói rồi đi nhanh ra cửa.